Xuyên Vào Một Cuốn Tiểu Thuyết Nữ Cường

Chương 9:

Chương trước

Chương sau

Tôi làm hầu gái cho Mặc Nghiên Chiêu nên được một mình một phòng.

Cho nên bọn họ không kiêng dè gì.

Cơn giận dữ đã lâu mới có phập phồng trong lồng ngực.

Trước đây tôi cũng từng trải qua những chuyện như thế này, lúc ấy tôi tứ cố vô thân.

Viện trưởng nói với tôi là phải nhẫn nại, chờ sau này thì sẽ ổn thôi.

Trong những trò đùa dai và bắt nạt xảy ra ngày qua ngày, tôi dần chết lặng, không phản kháng nữa.

Bởi vì cái tương lai và mai sau đầy hư vô mờ mịt.

Nhưng sự thật là leo ra khỏi vũng bùn này sẽ rơi vào vũng lầy khác ngay.

Cứ ngã xuống liên tục, vĩnh viễn không lúc nào ngưng.

Nhưng bây giờ tôi đã không còn chờ mong vào tương lai nữa rồi.

Dù sao thì cũng đều chết cả, sao phải khiến bản thân chịu ấm ức chứ?

Tôi tỉnh táo đi phòng giám sát, gặp được A Vinh ở đó.

Gã sầm mặt với tôi.

“Cô tới đây làm gì?”

Tôi thản nhiên liếc gã: “Tới ị đùn.” 

A Vinh: “…”

Anh chàng bên phòng giám sát rất khách sáo chuyển đoạn theo dõi tới thời gian như tôi nói.

Bốn khuôn mặt, tôi nhớ hết rồi.

A Vinh châm chọc: “Hừ, thảo mai cho lắm, gặp báo ứng rồi chứ gì?”

Tôi lẳng lặng nhìn gã.

“Trên mặt anh có đốm xác chết kìa.” 

“Cô!”

Sau bữa trưa, tôi thấy bốn người kia tụ tập lại xì xào bàn tán.

Ánh mắt bọn họ thi thoảng còn liếc sang nhìn tôi.

Tôi cười tươi bưng khay cơm tới.

“Các cô đang nói gì thế?”

Bọn họ lập tức im bặt, liếc nhìn nhau, đều có thể thấy được chút chột dạ trong mắt nhau.

Người bình tĩnh nhất là cô gái tóc vàng.

Cô ta nhìn chằm chằm tôi:

“Là cô Thẩm à, sao cô không đi hầu hạ anh Mặc đi mà tìm chúng tôi có chuyện gì?”

Tôi nở nụ cười ra chiều ngại ngùng.

“Hôm nay là sinh nhật tôi, nhưng tôi không có bạn bè gì cả, cũng chẳng ai cùng ăn bánh kem sinh nhật.”

“Các cô có bằng lòng chia sẻ một miếng bánh kem với tôi không?”

Trong khay là năm miếng bánh kem rất đẹp.

Bọn họ châm chước vài giây rồi cuối cùng mỗi người cầm một miếng.

Tôi rời đi, núp một góc quan sát bọn họ.

“Ha, còn chia sẻ bánh kem với chúng ta nữa, đúng là ngu xuẩn ghê!”

“Không ai chúc mừng sinh nhật cô ta nữa, thảm thật, chậc chậc.”

Hiển nhiên cô gái tóc vàng kia là kẻ chủ chốt trong đám người này.

Cô ta chớp chớp đôi mắt màu xanh lam, cắn một miếng bánh rồi nở nụ cười đầy ác ý.

“Nếu cô ta đáng thương như thế, vậy tối nay chúng ta chuẩn bị một niềm vui bất ngờ cho cô ta đi!”

Ba người khác nhìn cô ta, rồi cả lũ bật cười khằng khặc.

Chờ khi ăn được một nửa, cả đám đều thay đổi sắc mặt.

Bọn họ chống tường nôn mửa, khuôn mặt đỏ bừng hẳn lên.

“Cái gì mà thối quá vậy!”

“Là cứt chim!”

“A a a a! Con c.h.ó! Tôi muốn g.i.ế.t cô ta!”

Tôi cố nhịn cười rồi xoay người bỏ đi.

Hoàn toàn ẩn giấu danh tiếng.

Tối, tôi thấy bọn họ về phòng.

Tôi tựa vào góc tường, lẳng lặng chờ đợi.

Ba giây sau, trong phòng vang lên tiếng la thét.

“A a a a, rắn kìa, còn sống!”

“Giường tôi cũng có!”

“Cứu tôi với, nó bò xuống rồi!”

Như tiếng tiên nhạc vang lên bên tai.

Tôi khẽ ngâm nga khúc nhạc tung tăng về phòng.

Quả nhiên định luật bảo toàn năng lượng luôn hữu dụng.

Sau khi thấy bọn họ phát điên, trạng thái tinh thần tôi ổn định hơn hẳn.

Nửa đêm, tôi đột nhiên choàng tỉnh.

Một bóng người đứng ngay đầu giường đang nhìn chằm chằm tôi.

Tôi sợ tới mức há miệng, vừa định tru lên thì đã bị cô ta bụm chặt miệng.

Là cô gái tóc vàng kia!

Lúc này trong mắt cô ta đều là sát ý lạnh tận xương tủy.

Đây không phải ánh mắt mà một nữ giúp việc nên có.

“Chính mày là kẻ đã hại chết Simon!”

Chị gái à, rõ ràng là Simon kia muốn hại tôi mà!

Cô ta không cho tôi cơ hội nói chuyện, mà lấy ra một viên thuốc nhét vào miệng ép tôi nuốt xuống.

“Loại thuốc này có thể khiến mày nảy sinh dục vọng vô hạn, đau đớn khôn cùng, cho dù dùng thuốc an thần cũng vô dụng.”

“Ha ha, tao không giết mày, mà tao sẽ cho mày chết trong sự đau đớn không chút tôn nghiêm!”

Mẹ kiếp, đây chẳng khác nào nửa đêm bật dậy hô một tiếng “đồ đĩ”!

Cô ta phá hủy toàn bộ các thiết bị điện tử liên lạc ngay trước mặt tôi, rồi nhảy cửa sổ bỏ chạy.

Tôi cảm thấy toàn thân nóng bỏng tới đáng sợ, chỉ muốn xé rách quần áo.

Cửa phòng đã bị cô ta khóa từ bên ngoài, tôi hoàn toàn không cầu cứu được.

Khi chỉ còn chút lý trí cuối cùng, tôi lết vào ngâm mình trong bồn tắm.

Vừa lạnh vừa nóng, còn có dục vọng không ngừng trào dâng.

Nhưng trong đầu lại hiện lên khuôn mặt của Mặc Nghiên Chiêu!

Hầy, thà dùng s.ú.ng b.ắ.n tôi một phát luôn đi cho xong.

Đúng là mất mặt.

Khi ý thức dần bị nuốt mất, tôi loáng thoáng nghe thấy tiếng phá cửa.

Một mùi hương quen thuộc càng lúc càng gần.

Tôi được người ôm lên, ném lên trên giường lớn mềm mại.

Nhưng tôi thấy chưa đủ, dục vọng đang bức thiết được thỏa mãn.

Nên tôi ôm lấy người trước mặt, dán đôi môi mỏng lên.

Hắn định giãy người thoát ra, nhưng tôi càng ôm thật chặt, còn ép hắn xuống dưới người.

Sau đó…

Trời sáng.

Tôi gắng gượng mở mắt ra, phát hiện mình đang được truyền nước biển.

Toàn thân bủn rủn tới mức không thể động đậy được.

“Cô đã tỉnh rồi à?”

Một giọng nói hơi khàn vang lên.

Tôi nhìn sang, tức thì chấn động.

Mặc Nghiên Chiêu mặc chiếc áo sơ mi màu đen, có cởi hàng cúc trên cùng.

Vì thế tôi có thể thấy được nơi xương quai xanh gợi cảm của hắn đang đầy những vết dâu.

Da hắn rất trắng, nên những vết ấy trông càng thêm kinh người.

Tôi kinh hãi hồi lâu, mới nói với giọng khàn khàn: “Chúng ta…”

Đôi mắt màu nhạt của hắn lúc này lại như đong đầy sắc xuân dịu dàng.

“Ừ.”

Hắn khựng lại hai giây rồi bỏ thêm một câu:

“Cô chủ động.”

Tôi lẳng lặng kéo chăn che khuất đầu.

[Có một số người trông như đang sống, nhưng thực ra cô ấy đã h.y s.i.nh được một lát rồi.]

Trong phòng chỉ có mình tôi với hắn, cho nên tiếng cười khàn khàn kia lại càng lúc càng rõ ràng.

Tiếng cười ấy đập mạnh lên màng nhĩ tôi, quấy đảo tất cả cảm xúc của tôi.

 

Hết Chương 9:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page