Tôi cẩn thận suy nghĩ một chút.
Mặc Nghiên Chiêu sẽ để tôi ăn cơm chung, trà chiều của anh ta cũng vào miệng tôi hết.
Ngày nào tôi đều thăm dò tìm đường chết, nhưng hắn chẳng làm gì được tôi.
Thậm chí tôi chỉ thuận miệng nói ngoài cửa sổ trông đơn điệu quá, nên trồng ít hoa cỏ.
Hôm sau hắn lập tức sai người làm vườn trồng đầy hoa diên vĩ.
Về phần thất thường, hình như trạng thái tinh thần của hắn còn ổn định hơn tôi ấy chứ.
Tôi đột nhiên có chút chột dạ.
Làm một người giúp việc thì tôi có vẻ sống hơi thoải mái rồi.
Có phải Mặc Nghiên Chiêu định vỗ béo tôi rồi làm t.h.ị.t, tựa như t.h.ị.t lợn cuối năm?
Lúc tôi cho rằng mình đang ở thiên đường thì hắn sẽ không chút do dự đẩy tôi xuống địa ngục!
Mẹ ơi, chỉ nghĩ thôi đã hãi rồi!
Có lẽ là do tôi quá cảm tính, loại phương pháp đó khiến tôi sẽ bị “cung hàn” mất.
Lúc này Simon còn đang lải nhải than thở mình đáng thương ra sao.
Tôi không hơi sức đâu mà nghe, bèn cắt ngang:
“Tôi có thể giúp gì cho anh không?”
Anh ta cười ngại ngùng rồi lấy từ trong túi ra một hộp bánh bích quy.
“Nghe nói anh Mặc thích ăn loại bánh bích quy sô cô la này, cô có thể để anh ấy nếm thử mấy cái được không?”
Tôi nghi ngờ nhìn anh ta.
Anh ta khẽ ho một tiếng rồi giải thích:
“Vì bị xa lánh nên bọn họ không cho phép tôi làm món ăn cho anh Mặc, nhưng tôi không muốn bị chèn ép, nếu như được anh Mặc thưởng thức, như vậy tôi sẽ không phải chịu cảnh bị bọn họ bắt nạt nữa.”
Anh ta nhìn tôi với ánh mắt thâm tình, mang theo chút dụ dỗ.
“Nam Diên, cô sẽ giúp tôi chứ?”
Tôi nhìn ánh mắt anh ta mà lập tức thấy bất thường.
Simon này chắc chắn là do Mặc Nghiên Chiêu cố ý tung ra!
Chờ khi tôi đưa bánh bích quy xong, lại tra ra bên trong có độc, thế là bắt được cả người và tang vật luôn!
Tôi thấy mình đã phát hiện chân tướng rồi.
Tôi đặt bánh quy tới trước mặt Mặc Nghiên Chiêu.
Hắn nhíu mày, nhìn tôi với ánh mắt hứng thú.
“Cô làm à?”
Tôi thầm cười lạnh một tiếng trong lòng, sau đó quỳ gối xuống đất, lại ôm chặt chân hắn.
“Anh Mặc, có một đầu bếp tên là Simon cứ ngày nào cũng quấy rầy tôi, giờ còn bảo tôi dụ anh ăn bánh quy anh ta làm nữa. Hu hu hu…”
“Tôi nghi ngờ anh ta muốn hạ độc anh giá họa cho tôi, xin anh hãy phân xử cho tôi! Hu hu hu…”
Hắn đã quen rồi, nên khẽ day trán và trầm giọng nói:
“Cô đứng dậy trước đã.”
“Anh không phân xử cho tôi, tôi sẽ không đứng dậy đâu!”
[Chọc ai không chọc, đi chọc bà, bà không sức đáp trả, mày chọc bà thì có ích gì?]
[G.i.ế.t bà là chuyện phút mốt, có cần phải diễn Chân Huyên truyện ở đây không? Khinh bỉ mày!]
Mặc Nghiên chiêu khẽ ho một tiếng, mày hơi nhíu lại.
“Biết rồi, tôi sẽ bảo người đi tra, không hàm oan cho cô đâu.”
Tôi với đôi mắt đẫm lệ: “Thật chăng?”
[Còn giả vờ giả vịt, tưởng bà không biết mầy đang thử bà chứ gì?]
Hắn dời mắt đi: “Ừ.”
Simon bị A Vinh kéo tới.
Anh ta nhìn chằm chằm tôi với sắc mặt dữ tợn và ánh mắt không tin tưởng nổi.
“Đồ c.h.ó này, mày đã sớm nghi ngờ tao rồi đúng không?”
Tôi ấm ức nhìn Mặc Nghiên Chiêu: “Anh ta mắng tôi kìa.”
Mặc Nghiên Chiêu khẽ nhếch khóe miệng, đưa mắt ra hiệu A Vinh.
A Vinh tung chân đá một phát thật mạnh vào đầu gối Simon, anh ta đau tới mức quỳ rạp xuống đất.
Nhưng vẫn bị đá thêm mấy cái rồi kéo đi.
Lúc này tôi mới biết trong tòa lâu đài cổ này còn có một phòng trừng phạt to như thế.
Nơi đây âm u ẩm ướt, đầy mùi máu tươi.
Mặc Nghiên Chiêu nhìn tôi với ánh mắt tỏa ra ý cười.
“Cô bắt được một tên gian tế giúp tôi, làm rất tốt.”
Tôi mỉm cười đầy lịch sự.
A Vinh hừ một tiếng như thể cực kỳ không phục.
Tôi lập tức núp sau lưng Mặc Nghiên Chiêu, run rẩy sợ hãi.
“Anh A Vinh thật đáng sợ, tôi sợ quá, xin anh đừng nhìn tôi với ánh mắt đó, tối tôi sẽ mơ thấy ác mộng mất. Hu hu hu…”
A Vinh tức tới mức lồng ngực phập phồng dữ dội.
[Hừ cái rắm, tên này muốn mình chết nhất, có khi ý tưởng này do hắn nghĩ ra, giờ mình mặc một bộ đỏ chót rồi t.r.e.o cổ…”
Gã vừa định tiến lên giằng co với tôi thì đã bị Mặc Nghiên Chiêu chặn lại.
“A Vinh, từ giờ cậu đừng xuất hiện trước mặt Thẩm Nam Diên nữa, cô ấy nhát gan lắm.”
A Vinh không dám tin: “Đại ca, rõ ràng cô ta…”
“Làm sao? Có vấn đề?”
“Không…”
A Vinh ôm hận rời đi.
Mặc Nghiên Chiêu khẽ nhếch khóe môi, khuôn mặt như mang cười, làm tôi cảm thấy hôm nay hắn rất vui vẻ.
“Hôm nay cô tìm được một tên gian tế giúp tôi, muốn được thưởng gì?”
Tôi hơi nghi ngờ, chẳng lẽ không phải hắn tự biên tự diễn sao?
“Thật chăng? Vậy tôi muốn viên ngọc bích này trong phòng anh, rất đẹp, tôi rất thích!”
Tôi nhìn hắn với đôi mắt tỏa sáng.
Mặc Nghiên Chiêu tắt nụ cười, lẳng lặng nhìn tôi với đôi mắt thâm trầm.
[Tôi thật sự rất thích viên ngọc này, nếu anh đưa nó cho tôi, chính là cho tôi lái xe sang ở nhà cao cấp, tôi cũng bằng lòng!]
Hắn khẽ cười một tiếng, xoay xe lăn quay lưng lại với tôi.
“Cô tự lấy đi.”
Tôi sửng sốt hồi lâu, trái tim đập thình thịch vang lên rõ rệt trong tai tôi.
[Ông trời, tôi yêu rồi.]
Thật ra tôi yêu tiền, chỉ động lòng với mấy thứ quý giá mà thôi.
[Vợ ngọc bích của trẫm, trẫm tới rồi đây!]
Tôi loáng thoáng thấy xe lăn của Mặc Nghiên Chiêu như khựng lại một chút, rồi chạy đi càng nhanh hơn.
Sau khi có được ngọc bích, tôi càng hầu hạ Mặc Nghiên Chiêu ân cần hơn.
Trong nụ cười nịnh nọt thêm đôi chút chân tình.
Cảnh tượng chủ từ bộc hiếu này khiến lão quản gia càng thêm ôn hòa với tôi.
Những ánh mắt những người khác nhìn tôi càng lúc càng không tốt.
Chuyện Simon là gian tế của thế lực khác trà trộn vào được giữ bí mật.
Cho nên đám nữ giúp việc mến mộn anh ta đều sẽ cho rằng việc Simon rời đi là có liên quan tới tôi.
Nên tôi bỗng dưng bị xa lánh.
Ví dụ như tôi về phòng thì thấy cửa phòng khép hờ.
Theo bản năng tôi nhìn lên trên, phát hiện có một thùng nước đặt trên đó.
Chỉ cần tôi mở cửa ra thì thứ chất lỏng không biết tên sẽ đổ rào xuống.
Tôi đá văng cửa ra với sắc mặt không chút thay đổi.
Quả nhiên dưới nền bị xối đầy thứ nước bẩn cực kỳ hôi thối.
Chậc, đúng là trò xiếc của đám trẻ con tiểu học.
Tôi lật chăn lên, bên trên có vài con chuột chết.
Quần áo trong tủ cũng bị người ta bỏ hộp bát âm, tới thời gian đã định sẽ phát ra những thứ âm thanh khủng bố.
You cannot copy content of this page
Bình luận