Xuyên Vào Một Cuốn Tiểu Thuyết Nữ Cường

Chương 7:

Chương trước

Chương sau

“Đại ca, cô ta…”

“Câm miệng.”

Gã oán giận ngậm miệng lại, ngứa mắt tôi nhưng lại không làm được gì tôi nên mặt gã đỏ phừng phừng.

Tôi đắc chí cười, còn giơ ngón tay thối lên với gã.

A Vinh: “…”

Còn tôi thì hoan hỉ tung tăng về phòng, nằm lên chiếc giường to mềm mại.

Không sao, lại sống thêm một ngày đã rất giỏi rồi.

Không ngừng cố gắng, thế giới này rồi sẽ đi đời nhà ma thôi!

Ánh mắt lão quản gia nhìn tôi càng lúc càng từ ái.

Bất kể tôi đi tới đâu đều có những ánh mắt khác biệt dừng trên người tôi.

Có kinh ngạc, có hâm mộ, có hóng hớt…

Chuyện này là có thể hiểu được.

Dù sao tôi là cô gái đầu tiên có thể ở lại bên người Mặc Nghiên Chiêu lâu như thế.

Đừng hiểu lầm, không phải chim hoàng yến trong lồng đâu.

Chỉ là một cô giúp việc tầm thường không có gì lạ nhưng được cái xinh đẹp mà thôi.

Tôi cũng rất bất ngờ rằng tại sao tôi có thể ở lại được tới bây giờ?

Quả nhiên những thứ này không g/i.ết được tôi, chẳng thà xử tôi luôn cho xong.

Lúc xuống bếp bưng thuốc, tôi thấy một anh đầu bếp tuấn tú đang đau đớn co cụm người dưới sàn nhà lạnh lẽo.

Mái tóc quăn màu vàng, khuôn mặt góc cạnh sâu sắc, đôi mắt thần bí như ngọc bích.

Lúc này quần áo anh ta đã dính tro bịu, trông khá nhếch nhác.

Nhưng đuôi mắt hơi ửng hồng lại khiến người ta thương tiếc.

Bốn mắt nhìn nhau, tôi đau lòng nhìn anh ta, khẽ dịu dàng mở miệng.

“Anh chặn đường tôi rồi, có thể nhường đường cho tôi được không?”

Anh ta ngây người, miệng khẽ hé.

Tôi chỉ nhìn thoáng qua rồi sải chân bước qua người anh ta.

Gặp chuyện bất bình, đi đường vòng là được.

Tôi cho rằng chỉ một khúc đệm nhỏ, nhưng từ đó trở đi gần như tôi có thể gặp được anh ta ở bất cứ nơi đâu.

“Xin chào, tôi là Simon, có thể làm quen với cô được không?”

Anh ta mím môi cười trông khá ngại ngùng.

Những ánh mắt ghen ghét xung quanh như sắp bắn thủng tôi rồi.

Tôi nở nụ cười ôn hòa: “Không được.”

Nụ cười như cứng ngắc trên mặt anh ta, nhưng anh ta lập tức điều chỉnh lại sắc mặt, tỏ ra lịch thiệp ga lăng.

“Không sao, tôi sẽ thể hiện thành ý muốn làm bạn với cô.”

Thế là ngày nào tôi đều nhận được trà bánh buổi chiều.

Rất không may là tôi không từ chối được loại cám dỗ này.

Cắn người miệng mềm, nên tôi đồng ý lắng nghe chút phiền não của anh ta.

Trên chiếc ghế dài ở vườn hoa, một con bươm bướm bay tới đậu lên lòng bàn tay anh ta.

Simon dịu dàng để nó cất cánh bay đi.

Cảnh tượng này vốn rất đẹp.

Nhưng mí mắt tôi lại khẽ giật, trong đầu chỉ xuất hiện cảnh tượng có trên phim truyền hình.

Tôi sợ một Simon kiêu hãnh giây lát sau sẽ đuổi theo bướm bay mất.

“Nam Diên, cô thấy tài nấu nướng của tôi thế nào?”

Tôi gật đầu: “Rất không tệ.”

Simon cười, nhưng lại rũ mắt xuống như thể muốn nói lại thôi.

“Nhưng tôi bị người trong bếp xa lánh, bọn họ ghen tị tôi được các cô gái yêu thích, nên bắt nạt tôi, không cho phép tôi xuất hiện, chỉ cho tôi làm chân chạy việc vặt, ngày nào tôi cũng cố sống cẩn thận, chứ nếu nói câu nào không đúng là bọn họ sẽ đánh tôi.”

“Tôi cảm thấy chúng ta đồng bệnh tương lân, cô thì ở bên cạnh anh Mặc, một người vốn thay đổi thất thường, hẳn cũng có cảm nhận này chứ?”

 

Hết Chương 7:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page