Xuyên Vào Một Cuốn Tiểu Thuyết Nữ Cường

Chương 6:

Chương trước

Chương sau

Chiếc xe lăn này lại tự quay đầu, sau đó lái về rồi dừng ở trước mặt Mặc Nghiên Chiêu.

Hắn như cười như không nhìn tôi, ánh nắng màu vàng phản chiếu lên đôi mắt hắn như ánh lên vẻ sóng sánh.

“Vui không?”

Tôi hoảng hồn, đưa mắt nhìn thì mới thấy chiếc điều khiển từ xa màu đen trong tay hắn!

Sao lại chơi như thế được?

Tôi lắc đầu quầy quậy, trái tim suýt thì ngừng đập, mồ hôi lạnh vã ra như tắm.

Tôi vừa định xuống thì thấy Mặc Nghiên Chiêu bấm một nút.

Hắn với khuôn mặt đẹp đẽ như ngọc đầy ôn hòa, trông hệt như công tử nhà giàu phong độ ngút ngàn, nhưng lại thốt ra lời thì thầm như của ác ma:

“Nếu thích chơi thì chơi thêm chút đã…”

Chưa chờ hắn nói xong, tôi lập tức nhào vào người hắn, khóe môi cọ lướt qua gò má hắn.

Trong khoảng khắc đó, thậm chí tôi còn có thể nhìn thấy rõ lông tơ trên mặt hắn.

Ánh mặt trời xuyên qua những lá cây mùa hè rơi vãi trên mặt đất, tạo thành một bức tranh ánh sáng loang lổ.

Ánh sáng dịu phủ lên góc nghiêng mặt hắn, vành tai mỏng hồng đến mức như một chiếc huyết ngọc bóng loáng.

Cả hai chúng tôi đều cứng ngắc.

[Má ơi, không dám động, cái gì cộm cộm vậy nhỉ, là súng của hắn hả? Ôi làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!]

[Ha ha, nghĩ ra cách rồi, ta đi chết đây.]

[Chết dưới mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu mà, sắp chết đến nơi rồi, mình sờ cơ bụng của hắn một cái chắc không quá đáng đâu nhỉ?]

Tôi còn chưa kịp bắt đầu thì giọng nói lạnh nhạt của hắn vang lên bên tai, còn kèm theo chút xấu hổ.

“Thẩm Nam Diên, cô còn chưa chịu bò dậy?”

Đúng lúc này, một tràng tiếng bước chân dồn dập truyền tới.

“Đại ca!”

Một gã đàn ông đô con trông hung ác sải bước tới.

Gã nhìn tôi đầy hung dữ: “Mày dám sàm sỡ đại ca, không muốn sống nữa à?” 

Tôi ngẩn ra, rồi vội vàng bò dậy.

“Anh Mặc, tôi xin lỗi, tôi không cố ý! U hu hu, là do tôi sợ quá, tôi nhát gan, rất dễ bị dọa, xin anh đừng to tiếng quát tôi như vậy, tôi thật sự sẽ chết đó! Hu hu hu…”

Gã đô con kia tức giận tới trợn to mắt nhìn tôi.

“Thế sao cô không chết luôn đi! Loại con gái như cô tôi gặp nhiều lắm rồi!”

Tôi rưng rưng nước mắt nhìn anh ta, trông tôi lúc này hệt như bông hoa sen trắng mềm mại yếu ớt vậy.

[Người bị sàm sỡ còn chưa nói gì, anh dựa vào cái gì mắng tôi chứ?]

[Được được được, gặp loại con gái như thế này nhiều rồi đúng không, vậy đã gặp loại con gái t.r.e.o cổ trước cửa nhà bao giờ chưa? Tối nay tôi sẽ…]

“Khụ, A Vinh, tìm tôi có chuyện gì thế?”

Mặc Nghiên Chiêu thủng thẳng chỉnh lại cổ áo, đổi chủ đề.

A Vinh trừng tôi một cái rồi mới cung kính nhìn hắn.

“Đã có tin tức về chuyện mà anh bảo em đi tra rồi ạ.”

“Tới thư phòng của tôi rồi nói.”

A Vinh dìu hắn về xe lăn.

Gã thoáng do dự một chút rồi hạ nhỏ giọng nói với hắn:

“Đại ca, cô nàng này không phải thứ tốt lành, có cần em giải quyết không?”

Tôi: “…”

Tôi cảm thấy mưu đồ bí mật ngay trước mặt người ta như thế thật bất lịch sự.

Mặc Nghiên Chiêu thoáng liếc tôi một cái, trong đôi mắt như lưu ly kìa là vẻ thâm sâu khó lường.

Một lát sau hắn thản nhiên mở miệng: “Cô về nghỉ ngơi trước đi.”

Tôi và A Vinh đều khiếp sợ.

 

Hết Chương 6:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page