Xuyên Vào Một Cuốn Tiểu Thuyết Nữ Cường

Chương 5:

Chương trước

Chương sau

Quả nhiên Mặc Nghiên Chiêu nghiêng đầu liếc tôi một cái, trong ánh mắt như toát lên sự lạnh lẽo.

Trong lòng tôi mừng như nở hoa: 

[Hắn nổi giận rồi! Nhân vật phản diện chắc chắn ghét nhất người khác nhắc tới chân của hắn, lần này chắc chắn sẽ hận chỉ muốn chặt mình thành tám khối nhỉ! Mau tới nào, tôi gấp lắm rồi!]

Tôi chờ mong nhìn hắn.

Hắn khựng lại hai giây, rồi khẽ nhếch mép, trong mắt hiện lên chút hứng thú.

“Cô nói rất có lý.”

Tôi: “??”

Không sao, vẫn còn bước thứ hai.

Học nữ chính lương thiện trong phim truyền hình, đó là che mưa cho ốc sên, nói mấy lời mà người thường không thể nào hiểu nổi.

Tôi bước lên che khuất ánh mặt rời cho con ốc sên dưới đất, mặt đầy vẻ trìu mến.

“Bé ốc sên, bé cũng phải cố lên nhé! Bé giỏi nhất đó!”

Trong lòng lại nghĩ: [Trên đời không việc khó, chỉ cần chịu từ bỏ, phải tin tưởng cuộc đời mi đã nằm trên đường ray rồi.]

“Khụ….”

Tôi quay đầu nhìn Mặc Nghiên Chiêu, hắn thì nghiêng đầu ho dữ dội.

Trong mắt hắn lại như toát lên ý cười chứ.

“Anh Mặc, tôi đã nói gì sai sao?”

Hắn trầm giọng đáp: “Nói rất đúng, cô đúng là một cô gái lương thiện.”

Tôi: “?”

Tôi thầm kêu gào trong lòng: [Không thể nào, bá tổng luôn thích loại này ư? Gu kiểu gì vậy?]

Không sao, tôi còn bước thứ ba nữa.

Tôi nhìn chiếc xe lăn cao cấp của hắn, rồi nở nụ cười ngọt ngào:

“Anh Mặc, hôm nay mặt trời đẹp như thế, anh có muốn chuyển sang ghế dài ngồi một lúc không?”

Mặc Nghiên Chiêu còn chưa kịp nói gì thì tôi đã ôm hắn rồi nhấc khỏi xe lăn.

Tôi vắt tay hắn lên vai mình, rồi hít sâu một hơi: “Một hai ba, lên!”

Đừng thấy tôi như vậy chứ hồi trước tôi từng làm đủ việc nặng nhọc bẩn thỉu rồi.

Tôi có sức lực và biện pháp thì nhấc một con lợn lên cũng không thành vấn đề, càng khỏi nói tới Mặc Nghiên Chiêu vốn ốm yếu.

Khoảnh khắc tôi đứng dậy, hắn lập tức căng thẳng, nụ cười ấm áp như gió xuân như cứng ngắc trên mặt.

Lúc tôi đặt hắn xuống thì hắn nhìn chằm chằm tôi, vẻ mặt cứng đơ.

“Thẩm Nam Diên, cô làm gì vậy?”

Tôi ngồi bịch xuống chiếc xe lăn chạy bằng điện trông vừa đắt đỏ vừa thoải mái này mà không hề để ý ranh giới gì cả.

“Anh Mặc ạ, anh luôn cảm thấy đau khổ u tối là vì anh chỉ có thể ngồi xe lăn, không giống người bình thường chúng tôi ấy.”

“Nhưng tôi cảm thấy ngồi xe lăn cũng rất ngầu mà, đúng không?”

Bước thứ ba, học cái trò tự tung tự tác và canh gà tâm hồn khiến người ta xấu hổ của nữ chính phim truyền hình. 

Ha ha, an ủi người khác thì hết trò này tới trò khác, nhưng an ủi bản thân thì chỉ có cái dây thừng mà thôi.

Tôi có thể cảm nhận được mỗi một từ tôi thốt ra đều khiến ánh mắt hắn trở nên âm u hơn hẳn.

Tôi khẽ nhếch khóe miệng, lần mò tìm nút bấm khiến xe lăn từ từ khởi động.

[Vu Hồ cất cánh! Vui quá trời!]

[Cảm ơn công nghệ, đúng là tin vui cho người lười!]

Tôi quay đầu nhìn thì thấy Mặc Nghiên Chiêu đang nhìn mình với hàm ý bất minh, khóe môi còn khe khẽ nhếch lên với độ cong khó mà phát hiện được.

Sống lưng tôi chợt lạnh toát.

“Anh Mặc, anh… Ối? A a a a a a, cứu tôi với!”

Xe lăn đột nhiên tăng tốc một cách mất kiểm soát.

Mắt thấy sắp lao thẳng vào lùm cây thì xe lăn phanh gấp lại, suýt thì hất văng tôi ra ngoài.

Đôi mắt tôi tối sầm lại.

 

Hết Chương 5:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page