Tôi vô cùng bối rối, ngoài miệng thì lại nói:
“Xin lỗi, xin lỗi, là lỗi của tôi hết, xin anh đừng dùng ngữ khí đáng sợ như vậy nói với tôi, tôi thật sự sợ lắm, hu hu hu…”
Trong lòng lại thầm nói: [Tôi cứ không nghe đấy, làm sao? Có giỏi thì giết tôi đi, nào!]
Hắn nhắm chặt mắt lại, huyệt Thái Dương giật giật hai cái, trông như đang cố gắng nhẫn nại cái gì đó.
Khi tôi lại định ôm chân hắn, hắn mở miệng trông rất mệt mỏi:
“Ngậm miệng, giờ đi ăn thử đi.”
Tôi nơm nớp lo sợ cầm lấy đôi đũa, sắc mặt tái xám.
[Xùy, cứ tưởng mình là hoàng đế chắc, còn phải tìm tiểu thái giám ăn thử trước, sợ người ta bỏ độc hại anh chắc?]
[Đại Thanh sụp lâu rồi! Uây món này, ngon thế!]
[Món Phật nhảy ường này tươi quá trời, món tiếp theo, tiếp theo!]
[Gan gỗng? Chưa ăn bao giờ, cứ thế bỏ vào miệng à? Ụa ụa ụa…]
Cái mùi kia khiến tôi suýt thì nhổ ra luôn, tôi ngẩng đầu lên với khuôn mặt nhăn nhúm.
Đúng lúc đối diện tầm mắt ung dung của Mặc Nghiên Chiêu.
Khóe môi hắn hơi nhếch lên, như thể đang xem cuộc biểu diễn phấn khích tuyệt vời nào đó vậy.
Tôi cười nhưng trong lòng không:
“Anh Mặc, đồ đã thử xong rồi, đều rất ngon ạ.”
“Vậy ư? Nhìn mặt cô thì có vẻ không giống lắm.”
Tôi thầm siết chặt nắm tay, trên mặt lại như rưng rưng sắp khóc:
“Xin anh đừng sỉ nhục tôi nữa, tôi tới từ cô nhi viện, lợn núi không ăn cám mịn, tôi đã được ăn mấy món cao cấp như thế này bao giờ tôi. Tôi biết tôi quê mùa tầm thường, là loại người làm gì cũng sai, hu hu hu…”
[Quả đúng là nhân vật phản diện, chắc chắn là cố ý khiến mình lúng túng mà!]
[Dù sao sớm muộn gì cũng phải chết, giờ mình nôn luôn lên đầu hắn, để hắn hắc hóa trước luôn đi…]
Mặc Nghiên Chiêu lập tức ngừng cười, đột ngột quay đầu đi.
Chỉ là đốt ngón tay hắn như nắm chặt tay vịn xe lăn, trông lại càng trắng bệch.
“Được rồi, cô ra ngoài trước đi.”
“Nhưng quản gia nói…”
“Cút ngay!”
“Vâng!”
Tôi lập tức cút vào nhà vệ sinh, vừa súc miệng vừa hồi tưởng.
Không đúng, tôi đã ngu xuẩn đáng ghét như vậy rồi, sao hắn vẫn còn chịu đựng được?
Vậy rốt cuộc làm sao mà hắn lại hắc hóa?
Buổi chiều, tôi đẩy Mặc Nghiên Chiêu đi dạo ở vườn hoa phía sau.
Hắn vốn không muốn đi, nhưng lão quản gia tận tình khuyên nhủ hắn hồi lâu.
Tôi đứng bên ngáp liên tục, oán khí sắp hóa thành thực chất rồi.
[Người ta không muốn đi thì thôi, buổi chiều không nghỉ ngơi mà đi tản bộ luôn, ông già này nghĩ gì thế nhỉ?]
[Mau bày ra khí thế nói một không hai của nhân vật phản diện rồi từ chối không nể mặt ông ta đi, để bà về phòng ngủ đánh một giấc nào!]
Kết quả một giây sau hắn lại đồng ý.
Lão quản gia mừng quá nước mắt rơi đầy mặt.
Chỉ có mình tôi là con đần.
Ha ha, hôm nay tôi mời, mời mọi người đi chết hết luôn nhé!
Trời vừa mưa xong, dưới đường còn vệt nước, có một con ốc sên đang lững thững bò đi.
Tôi lập tức nảy ra một kế.
“Anh Mặc, anh mau nhìn con ốc sên phía trước kìa? Tuy nó di chuyển rất chậm, nhưng nó không bao giờ từ bỏ! Giống như chân của anh vậy, tuy hy vọng xa vời, nhưng chỉ cần không buông tay thì chắc chắn sẽ gặp được kỳ tích thôi!”
Bước đầu tiên, học mấy cô nữ chính não tàn trong phim truyền hình, giỏi vận dụng mấy biện pháp so sánh vô bổ để cưỡng ép kích động cảm xúc người ta.
You cannot copy content of this page
Bình luận