“Nếu đổi được người thì tôi đã đổi lâu rồi! Trách tôi có mắt không tròng, đi chọn kẻ cứng đầu như cô!”
Tôi còn chưa nghe ra thâm ý trong lời nó nói thì giọng nói đầy lạnh nhạt của Mặc Nghiên Chiêu đã vang lên.
“Cô, ở lại.”
Câu này khiến tôi, lão quản gia, và cả một nhóc hệ thống đều ngạc nhiên.
Lão quản gia liếc tôi một cái, trên mặt toát lên chút sung sướng, ông ta vội vàng đẩy tôi vào.
“Hầu hạ cậu chủ cẩn thận vào!”
Tôi: “…”
[Nghe như thể sắp đi hiến thân vậy nhỉ? Nhưng chắc giờ Mặc Nghiên Chiêu hẳn là hữu tâm vô lực chăng?]
Nghĩ vậy rồi tôi không kìm được liếc nhìn chỗ kia.
Một ánh mắt sắc bén lập tức đặt lên người tôi.
Tôi chậm rãi ngẩng đầu lên.
Cuối cùng dựa theo tia sáng mỏng manh kia mà thấy rõ khuôn mặt Mặc Nghiên Chiêu.
Hắn là con lai, màu con ngươi có vẻ hơi lợt.
Khuôn mặt hoàn hảo hệt như tạo tác nghệ thuật của thượng đế, vừa thâm thúy vừa tuấn tú, không hề có chút tì vết nào.
Tóc mái lòa xòa trước trán, sắc mặt hơi tái nhợt tạo thêm chút cảm giác mong manh tan vỡ, hệt như một mỹ nhân ốm yếu.
Nhưng khí thế và ánh mắt của hắn đều cực kỳ sắc bén, tỏ rõ thân phận kẻ bề trên của hắn.
[Ôi, nhân vật phản diện trông cuốn hút quá, vậy ta sống thêm vài ngày nữa cũng được đấy nhỉ!]
Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn vài giây, toát lên vẻ nông cạn và tục tằng chân thật không cần phải diễn ra.
Mặc Nghiên Chiêu nhíu mày: “Cô là ai?”
Tôi cúi đầu nhìn thoáng qua trang phục người giúp việc đang mặc, rồi đáp với giọng nói trong veo hoạt bát:
“Tôi là Thẩm Nam Diên, sau này sẽ phụ trách sinh hoạt thường ngày của cậu ạ.”
[Tôi là ai? Anh trông tôi giống thợ sửa điều hòa không?]
Mặc Nghiên Chiêu: “…”
Hắn mệt mỏi day trán.
“Lấy chén thuốc khác cho tôi.”
Trong lòng tôi ngạc nhiên: [Ơ hệ thống, không phải mi nói hắn là kẻ sáng nắng chiều mưa à, sao trông có vẻ khá bình thường thế này?]
Hệ thống có phần cam chịu:
“Tôi nào biết, hai người các cô có ai là bình thường đâu!”
“Tôi đã viết xong đơn xin nghỉ rồi, cô cứ tự nhiên, có duyên gặp lại.”
Tôi: “?”
Dứt lời, nó im lặng như đã chết, không phản hồi tôi nữa.
Hệ thống này sao không đáng tin thế nhỉ?
Cũng may không phải là tôi không còn đường nào để đi nữa.
Tôi còn đường chết mà.
Nghĩ vậy, tâm tình tôi trở nên sáng rõ.
Tôi điềm nhiên xuống lầu lấy thuốc cho Mặc Nghiên Châu.
Mặc Nghiên Châu nhìn theo bóng lưng tôi, nhíu mày như thoáng có suy nghĩ.
Đến giờ cơm, tôi phải đứng bên hầu hạ.
Nữ giúp việc đẩy toa ăn xa hoa lên, tôi không kìm được nuốt một ngụm nước bọt.
Trong lòng lại càng không cân bằng.
[Rốt cuộc cái lũ có tiền các người không ốm mà rên rỉ cái gì chứ?]
[Người nên hắc hóa phải là ta mới đúng, ha ha ha ha, chết hết cho bà!]
[Không dám nghĩ tới chuyện nếu những món ăn này đều vào miệng mình, mình sẽ lạc quan nghĩ thoáng ngay!]
Mặc Nghiên Chiêu khựng lại, rồi dùng đốt ngón tay gõ tay nắm xe lăn theo quy luật.
Hắn liếc tôi một cái: “Cô ăn thử đi.”
Tôi ngẩng phắt đầu lên, trợn tròn mắt.
“Làm thế… không phù hợp thì phải ạ?”
Nữ giúp việc bưng đồ ăn khiếp sợ liếc nhìn tôi một cái rồi vội vàng lui ra ngoài.
Mặc Nghiên Chiêu nói với ngữ khí âm u: “Làm sao? Bác Lục không bảo cô rằng phải thử đồ ăn trước sao?”
You cannot copy content of this page
Bình luận