Xuyên Vào Một Cuốn Tiểu Thuyết Nữ Cường

Chương 2:

Chương trước

Chương sau

Từ giờ tôi sẽ không gọi nó là ông trời nữa, bởi vì nó đâu có coi tôi là con cháu trong nhà.

Không sao, thế giới dùng đau đớn hôn lên tôi, tôi tự đ.â.m chết luôn.

Khi tôi cắt cổ tay lẳng lặng chờ chết, bỗng hệ thống chẳng biết chui ra từ đâu cưỡng ép kết ghép tôi.

Nó nói cho tôi như thể đang bố thí rằng chỉ cần tôi thành công hoàn thành nhiệm vụ là có thể sống sót.

Mi thấy trông ta giống muốn sống không?

Hệ thống nói cho tôi là không cố gắng thì sẽ chết.

Được, vậy ta muốn chết.

Cuộc sống vốn đã khiến tôi trở thành một kẻ vô cùng bi quan.

Khiến tôi hoàn toàn chẳng nghĩ tới chuyện hoàn thành nhiệm vụ.

Mà còn là cứu rỗi loại thủ lĩnh xã hội đen mưa nắng thất thường như Mặc Nghiên Chiêu này.

Như thế thì có khác gì tôi vừa bò ra khỏi hố p.h.â.n này thì lại nhảy ngay vào hố p.h.â.n khác đâu?

Bánh răng vận mệnh không quay, nhưng dây xích cuộc đời thì sắp mất sạch rồi. 

Hệ thống tìm tới tôi khác gì lấy bánh bao đánh chó, có đi không có về.

Có điều không sao, tôi sẽ chơi kiểu bằng mặt không bằng lòng.

Hệ thống nói: “Mặc Nghiên Chiêu thích kiểu con gái giống Cố Kiều, tỉnh táo bình tĩnh, thông minh nhanh nhẹn, nói ít làm nhiều, cô học theo đi.”

Ngoài mặt thì tôi ngoan ngoãn gật đầu.

Nhưng trong lòng lại nghĩ: Đã hiểu, gặp chuyện thì đau buồn bi thương, nhát như chuột, vụng như lợn, hay lảm nhảm lung tung, hay bày trò kiếm chuyện.

Yên tâm, cứ giao cho tôi, đảm bảo làm hỏng hết.

[Nhân vật phản diện hắc hóa thì liên quan quái gì tới tôi, thế giới hủy diệt cũng liên quan quái gì tới tôi chứ, tôi đã sớm chán rồi. Ha ha ha ha, chết hết cho bà!]

Hệ thống: “…”

Nhưng ai có thể giải thích giùm một tiếng là tại sao hệ thống có thể nghe được tiếng lòng của tôi?

Mà không chỉ như vậy, đến cả Mặc Nghiên Chiêu cũng có thể nghe thấy!

Còn tôi của lúc này thì hoàn toàn chẳng hay biết gì.

Mặc Nghiên Châu chầm chậm quay xe lăn, tôi không kịp đề phòng va vào tầm mắt lạnh lẽo như rắn độc của hắn.

Tôi sụp đổ.

Lập tức quỳ xuống trước mặt hắn, ôm lấy đùi hắn kêu gào khóc lóc:

“Anh Mặc, xin anh đừng nhìn tôi như vậy, tôi là một cô gái rất nhạy cảm!”

Trong lòng thì nghĩ:

[Ha ha, tối nay treo cổ trước cửa nhà hắn luôn!]

[Có điều ánh mắt này của hắn rõ ràng chất chứa đầy sát ý, e là ta sống không quá đêm nay rồi.]

[Không sao, thuyền nhẹ tới Nam Thiên môn, thuyền đến đầu cầu ắt tự chìm.]

Mặc Nghiên Chiêu: “…”

Hệ thống: “Ngầu!”

Lão quản gia còn chưa kịp ra ngoài thấy vậy thì ngạc nhiên tới sững sờ ra đó.

Ông ta nhanh chóng bước tới kéo tôi ra, khẽ nạt:

“Tiểu Thẩm, cô đang làm gì vậy?”

Tôi cố sống cố chết ôm chặt chân Mặc Nghiên Châu không buông, ra vẻ như không hiểu tiếng người.

Gân xanh trên trán hắn gồ lên, hắn trầm giọng nói:

“Ra ngoài!”

Lão quản gia kéo mạnh hơn, tôi thuận thế buông chân của hắn ra.

[Ha ha, Trái Đất, chị đăng xuất đây!]

Tôi còn tiện thể nói lời từ biệt hệ thống.

[Ê Thống, tình hình thế nào mi cũng thấy rồi đó, tìm người khác đi nhé, rất vui được gặp mi, bái bai ~]

Nó im lặng một hồi lâu, sau đó giọng nói điện tử của nó như lại mang theo chút tang thương và nghiến răng nghiến lợi.

 

Hết Chương 2:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page