Xuyên Vào Một Cuốn Tiểu Thuyết Nữ Cường

Chương 12:

Chương trước

Chương sau

Lúc chúng tôi tới bệnh viện, Mặc Nghiên Chiêu đã được phẫu thuật xong.

A Vinh canh giữ bên ngoài, đôi mắt đỏ vằn.

“Đại ca vừa thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, vẫn đang hôn mê.”

Tôi gật đầu, im lặng ngồi xuống ghế.

A Vinh cũng ngồi xuống bên cạnh.

Sau một hồi trù trừ, gã khẽ hỏi tôi:

“Nếu như đại ca không còn, trong bụng cô có con của anh ấy, cô sẽ sinh nó chứ?”

Tôi khựng lại, rồi thành thật lắc đầu.

“Không biết.”

“Loại con gái như cô sao có thể ác độc đến thế?”

“Vậy sao anh còn ngóng trông đại ca anh chết?”

“…”

Gã hừ một tiếng, quay đầu đi không để ý tới tôi nữa.

Một lúc sau tôi khẽ hỏi:

“Người trong lâu đài… Ý tôi là quản gia và mọi người ấy, còn sống chứ?”

Nếu vì hai thế lực giao tranh mà ảnh hưởng tới nhiều sinh mệnh vô tội như vậy thì quá nặng nề. 

Nói ra thì buồn cười, lúc trước tôi chỉ muốn thế giới hủy diệt đi, nhưng giờ lại quan tâm xem liệu người khác còn sống hay không.

A Vinh đáp: “Yên tâm, đại ca của tôi đã xây dựng địa đạo từ trước, còn huấn luyện có hệ thống người hầu giúp việc, quản gia dẫn bọn họ vào, người bình thường không biết đâu.”

“Vậy nữ gian tế kia không biết à?”

“Cô ta không hoàn thành nhiệm vụ nên bị x.ử t.ử rồi.”

Mí mắt tôi khẽ rung, cảm thấy bản thân như không nói nên lời.

Trong khoảng thời gian chờ Mặc Nghiên Chiêu tỉnh lại, tôi tiện đường kiểm tra luôn.

Bác sĩ nói không mang thai.

Nôn ói có lẽ là do ăn nhiều.

Tôi và A Vinh nhìn nhau, đều thấy được sự xấu hổ trong mắt đối phương.

Còn Cố Kiều thì bật cười thành tiếng.

Một ngày một đêm sau, Mặc Nghiên Chiêu cuối cùng đã tỉnh.

A Vinh tố cáo với hắn rằng tôi sẽ không sinh con của hắn đâu.

Hắn khẽ gượng cười, đôi môi trắng bệch không chút hồng hào.

“Em nói đúng.”

“Tôi chết rồi, tốt nhất là em chạy đi thật xa, như vậy mới không gặp nguy hiểm gì.”

“Thẩm Nam Diên, tới gần chết rồi tôi mới hiểu được ban đầu em có cảm nhận gì, tôi cũng hiểu hàm ý những lời em nói lúc trước.”

“Nên thôi, em đi đi, tôi trả em tự do.”

Tôi lẳng lặng nhìn hắn, hắn cũng mỉm cười nhìn tôi.

“Được.”

Tôi nghe thấy mình nói như vậy.

Nói tôi ích kỷ cũng được, nói tôi vô tình cũng thế.

Khi nhận được cơ hội làm lại cuộc đời, tôi muốn nắm lấy thật chặt.

Không mưa bom bão đạn, không lo lắng đề phòng, không bị uy hiếp sinh mạng bất cứ lúc nào.

Chỉ cần làm một người bình thường, sống tự do khỏe mạnh và bình yên là được rồi.

Tôi nói với hệ thống là tôi không đi.

Nó tôn trọng quyết định của tôi, sau đó nói lời chào với tôi rồi rời đi.

Từ nay về sau, tôi hoàn toàn ở lại thế giới này.

Tôi về dọn dẹp ít quần áo, ngọc bích của Mặc Nghiên Chiêu thì để trong hộp.

Tôi không mang nó đi, chỉ mang mấy viên bảo thạch lúc trước.

Đây là thứ tôi dùng hầu gái play đáng xấu hổ kia đổi lấy, tội gì không mang đi?

Trước khi đi, A Vinh đưa cho tôi một phong bì thật dày.

“Đại ca nói đây là tiền công của cô.”

Tôi giơ tay nhận lấy, nhưng gã lại không buông, trong mắt hiện lên chút mất tự nhiên.

“Cô không ở lại được sao?”

Tôi mặt không đổi sắc giật lấy, rồi quay lưng đi vẫy tay với hắn.

“Tạm biệt.”

Tôi tới một thị trấn nhỏ ven biển rất yên bình.

Người ở đây rất thân thiện, lúc đi đường đều có người mỉm cười chào tôi.

Sau khi dàn xếp xong chỗ ăn ở, tôi bắt đầu thử nhận mấy đơn vẽ tranh minh họa.

Vẽ tranh là một trong những thiên phú vốn ít ỏi của tôi.

Tôi quyết định theo lại nghiệp cũ.

Sáng sớm, tôi mở cửa ra, có thể ngửi thấy bầu không khí trong lành mát mẻ.

Tôi đổi bộ đồ rồi chạy bộ dọc theo bờ biển.

Tôi còn nhìn thấy hai con hải âu lượn nhào tới bến tàu kiếm ít khoai tây chiên.

Về nhà, tôi định đi mua đồ ăn sáng thì thấy chủ quán cười nhìn tôi.

Ông ấy đưa bữa sáng đã làm cho cho tôi.

“Có người bao bữa sáng cho cháu một năm luôn, mấy thứ này đều là đồ cháu thích ăn đấy, lúc nào ăn chán rồi thì cứ bảo bác.”

Tôi ngơ ngác cầm bữa sáng rời đi, lúc đi ngang qua tiệm hoa thì lại được chủ tiệm gọi lại.

Chị ấy cầm một bó hoa đưa cho tôi.

“Mỗi ngày đều có một bó hoa tươi đó, nhớ tới lấy nhé!”

Kẻ ngốc cũng biết là không đúng.

Tôi gọi cho A Vinh hỏi thẳng: “Định làm gì?”

Gã ấp úng đáp: “Là ý của đại ca, cô đi mà hỏi anh ấy!”

Tôi lập tức cúp máy.

Được rồi, dù sao tôi đâu có thiệt.

Ngay sau đó A Vinh gửi một tin nhắn cho tôi.

[Một số thế lực còn chưa dọn sạch, sợ có cá lọt lướt theo dõi cô, nên có phái hai người bảo vệ cô. Chờ khi không còn uy hiếp thì sẽ rút về ngay, chắc chắn không có ý gì khác. Cô muốn làm gì thì làm, chắc chắn không ai quấy rầy cô!]

Tầm mắt tôi như tối xuống.

Thôi được rồi, coi như bảo vệ miễn phí vậy.

Thời gian trôi qua, cứ thế một năm trôi đi.

Trong một năm này, cuộc sống của tôi ổn định theo chiều hướng tốt, trong sự bình đạm hàng ngày lại mang theo chút hạnh phúc chân thật.

Ví dụ như hoa mỗi ngày đều nở rộ rực rỡ.

Như người ở nơi đây đều lương thiện giàu tình cảm.

Ví dụ như nhiều khách hàng thích tranh của tôi, làm tôi dần kiếm được rất nhiều khách hàng quen.

Trái tim vốn khô cạn bởi sự tuyệt vọng dần được nhiều thứ nuôi dưỡng, dần phục hồi được sức sống vốn có của nó.

Tôi mỉm cười chìm vào giấc ngủ, bắt đầu chờ mong từng ngày mới.

Đột nhiên một ngày nọ, A Vinh nói cho tôi biết rằng Mặc Nghiên Chiêu đã giải quyết hết mọi chuyện rồi.

Tôi không cần phải lo sợ bất cứ uy hiếp tính mạng nào nữa.

Bất chợt nhận được tin, tôi còn thấy hơi hoảng hốt.

Mặc Nghiên Chiêu thật sự giữ lời hứa, chưa từng quấy rầy tôi, cũng không hề xuất hiện trước mặt tôi.

Thi thoảng A Vinh lại tán gẫu với tôi, mà toàn là cãi nhau, không nhắc gì tới hắn.

Gã còn kể cho tôi rằng mấy cô nàng giúp việc đã bắt nạt tôi lúc trước ấy, Mặc Nghiên Chiêu chỉ dọa bọn họ một đêm rồi đuổi việc mà thôi.

Tôi im lặng một lúc lâu, gõ mấy chữ, rồi lại xóa đi.

Mấy lần liên tục, cuối cùng tôi vẫn bấm gửi.

[Đại ca của các anh, dạo này thế nào rồi?]

Gã gọi điện thoại thẳng cho tôi:

“Ầy, đại ca không cho tôi nói cho cô biết, nhưng cô hỏi thì tôi vẫn nói vậy, cô đừng bảo đại ca nhé!”

“Im miệng, nói ngắn gọn thôi.”

“Nhờ sự giúp đỡ của Cố nữ thần mà chân của đại ca sắp khỏi hẳn rồi, chúng tôi rất vui. Nhưng năm vừa rồi đại ca gần như chẳng mấy khi cười. Anh ấy thường xuyên tới phòng cô, thường ở tới tận chiều. Ngày nào cũng chọn món cô thích ăn, nhưng chính anh ấy lại ăn rất ít…”

“Hầy, từ khi cô đi rồi, đại ca càng ngày càng gầy, càng ngày càng im lặng. Anh ấy không cho bọn tôi nghe ngóng tin tức của cô, tôi rất lo cho anh ấy.”

Tôi mím môi, ngực như quặn thắt lại, nỗi chua xót ùa lên.

Sau khi bình tĩnh lại, tôi dần làm rõ suy nghĩ của mình.

Mỗi khi tỉnh mộng giữa đêm khuya, tất cả mọi thứ giữa tôi và Mặc Nghiên Chiêu không những không hề mờ nhòe chút nào, mà trái lại càng lúc càng rõ nét.

Giờ đây tôi đã không thể trốn tránh được sự thật là tôi yêu anh ấy.

Tôi muốn ở bên anh ấy.

Là mong muốn từ tận đáy lòng.

Tôi chậm rãi thở hắt ra một hơi, giọng nói như lây nhiễm ý cười.

“Nếu tôi về, anh còn châm chọc tôi nữa không?”

Gã vô thức nói: “Tôi châm chọc cô khi nào… Khoan, cô vừa nói là cô định về hả?!”

“Ừm, nhưng đừng nói với đại ca của anh vội.”

Nghe vậy, gã mới cười thành tiếng: “Ka ka, đã hiểu, tình thú của mấy cặp tình nhân đây mà! Nhưng cô không sợ ư?”

Tôi hỏi: “Gì cơ?”

“Không sợ ở bên đại ca sẽ mang tới nguy hiểm cho cô ư?”

Tôi ngẩn ra trong chớp mắt, rồi khẽ mỉm cười.

Tôi của quá khứ là một kẻ rất bi quan, không hề chờ mong vào tương lai, chỉ một lòng muốn chết.

Nhưng giờ đây tôi có rất nhiều tình yêu và thiện ý, đã sinh ra linh hồn và huyết nhục mới.

Cho nên tôi cũng có năng lực yêu người khác.

Tình yêu trao cho con người ta sự dũng cảm.

Cho nên lạc quan chút cũng không sai mà, đúng không? 

Tôi ngồi ô tô về lâu đài.

Lão quản gia rưng rưng nước mắt: “Cuối cùng thì cô đã về!”

A Vinh cố nặn ra một nụ cười mất tự nhiên.

“Về là tốt rồi, đại ca đang ở trong phòng cô đấy, cô tự lên đấy đi.”

Dưới cái nhìn chăm chú của người khác, tôi chậm rãi bước vào.

Đến cửa phòng, tôi hít vào một hơi thật sâu rồi mở cửa ra.

Anh ấy đang nằm ghé bên giường, ngủ thiếp đi, bên cạnh còn để một quyển sách.

Tôi khẽ vuốt đôi mày đang nhíu chặt, dời sách đi, nhưng ánh mắt chợt khựng lại.

Hóa ra viên ngọc bích này được đặt ở dưới.

Tôi nghiêng đầu, lại đối diện với ánh mắt của Mặc Nghiên Chiêu.

Anh ấy mở mắt ra từ khi nào chẳng biết, trong đôi mắt ấy có xen chút tia máu đầy mệt mỏi.

Anh ấy nhìn chằm chằm tôi không chuyển mắt, ánh mắt thâm sâu như không thấy đáy.

“Mặc Nghiên Chiêu, em về rồi.”

Đôi mắt như ngọc lưu ly của anh ấy như bị phủ lên một tầng sương mù mỏng manh.

Anh ấy giơ tay phải lên xoa mặt tôi, bàn tay khe khẽ run rẩy.

“Thẩm Nam Diên?”

“Là em đây.”

Yết hầu anh khẽ lăn, anh ấy đột ngột kéo tôi vào lòng.

Tôi áp sát lồng ngực anh ấy, cảm nhận nhịp tim đang dần đập dồn dập của anh ấy.

Một lúc lâu sau, anh ấy mới khàn giọng hỏi: “Còn đi nữa không?”

Tôi mỉm cười: “Không đi, chỉ là, trả ngọc bích lại cho em được không?”

Anh ấy cố nén cảm xúc mãnh liệt xuống, hơi thở nóng rực phun lên vành tai tôi.

“Nó là của em từ lâu rồi, vĩnh viễn là của em.”

“Thẩm Nam Diên, chào mừng em về nhà.”

(Hết)

 

Hết Chương 12:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page