“Tôi là vật sở hữu của anh. Anh vui thì sẽ sờ đầu tôi, cho tôi ít phần thưởng. Anh không vui, chỉ cần ra lệnh một tiếng thì có thể sai người trói tôi lại, nắm quyền sinh quyền sát tôi trong tay. Còn tôi thì chẳng có sức phản kháng, hệt như bây giờ vậy.”
“Anh có thể nghe thấy tiếng lòng của tôi, cho nên mới nảy sinh hứng thú với tôi, cho nên tôi mới có thể sống đến bây giờ.”
“Nhưng nếu anh không còn hứng thú với tôi nữa thì sao? Kết quả chờ đón tôi sẽ là gì? Bây giờ anh có thể xả giận cho tôi, có thể không nói năng gì ném mấy cô gái kia vào trong phòng rắn. Nếu gặp được người càng khiến anh hứng thú hơn, có phải kết cục của tôi cũng giống bọn họ không?”
Nước mắt rơi xuống bàn tay, cực kỳ nóng bỏng.
Giọng tôi run run: “Mặc Nghiên Chiêu, tôi vốn là kẻ vô cùng bi quan, cho nên tôi chưa bao giờ dám ôm hy vọng sống sót.”
“Cũng như lần trước, anh dùng Simon thử tôi. Nếu tôi tin anh ta, e là không sống tới hôm nay rồi.”
“Tôi không dám tin bất cứ ai, tôi sợ chỉ mới mọc lên một tia hy vọng mong manh thì giây sau đã bị phá nát, rơi vào địa ngục sâu không thấy đáy.”
“Tôi không cược nổi.”
Hắn bình tĩnh nhìn tôi, trong đôi mắt vằn đỏ lại xuất hiện chút cầu xin.
“Thẩm Nam Diên, rốt cuộc cô muốn gì?”
Tôi nhìn hắn, bên dưới lớp vỏ bình tĩnh lại là sự điên cuồng và tuyệt vọng:
“Tôi chỉ muốn làm một người bình thường!”
“Một người bình thường không bị uy hiếp tính mạng, cơ thể khỏe mạnh, có thể hành động tự do!”
Một nguyện vọng giản đơn như thế, lại là nguyện vọng xa vời với tôi của kiếp trước.
Với tôi của bây giờ thì cũng vẫn như vậy.
Nếu tôi thật sự mong muốn sống sót, tiếp tục ở lại bên người Mặc Nghiên Chiêu thì tôi lại phải sống cẩn thận.
Nếu tôi phụ thuộc vào hắn, tôi sẽ luôn lo sợ mình sẽ bị chán ghét bất cứ lúc nào. Rồi sau đó lại sẽ gặp phải kết cục gì.
Cuộc đời bi thảm không cho phép tôi lạc quan.
Huống hồ lòng người là thứ không đáng tin nhất trên thế gian này.
Nếu chắc chắn sẽ phải thất vọng, vậy tôi sẽ không ôm bất cứ chờ mong nào ngay từ đầu.
Có được rồi lại đánh mất là quá đau đớn.
Tôi nhắm mắt lại rồi nằm xuống.
“Muốn ch.é.m g.i.ế.t gì thì tùy anh, dù sao tôi không sinh đứa bé này đâu, nếu anh muốn thì tự đi mà sinh!”
Chuyện đã đến nước này, thôi cứ nằm ườn mặc kệ sự đời.
Đúng lúc này, bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng súng đinh tai nhức óc, tiếng bước chân hỗn loạn và tiếng la hét của người giúp việc.
Tôi mở choàng mắt ra.
Vẻ mặt Mặc Nghiên Chiêu lập tức trở nên nghiêm túc hẳn, hắn nhanh chóng mở khóa chân và còng tay cho tôi.
Sau đó hắn bấm vào một chỗ trên giá sách, cái giá ấy lập tức đảo lộn, để lộ ra một mật đạo.
Hắn trầm giọng nói: “Vào đi, không được lên tiếng!”
Dứt lời hắn điều khiển xe lăn quay người rời đi.
Tôi theo bản năng kéo ống tay áo hắn, trong lòng dâng lên sự bối rối khôn kể.
“Mặc Nghiên Chiêu…”
Hắn quay đầu nhìn tôi một cái thật sâu.
Cửa mật đạo dần đóng lại, ngăn cách tầm mắt của chúng tôi.
Lòng tôi loạn như ma.
Tôi chỉ có thể liên tục cầu nguyện mong hắn đừng gặp chuyện không may, hết lần này tới lần khác.
Tôi hiểu hiện giờ hắn đã không còn là nhân vật phản diện lạnh lùng trong sách nữa.
Hắn là một con người sống động.
Tôi không muốn hắn chết.
Không biết tiếng mưa bom bão đạn giằng co bên ngoài bao lâu.
Ngay lúc tôi mải mê suy nghĩ thì cửa mở ra.
Là Cố Kiều.
Cô ấy nói Mặc Nghiên Chiêu vì hai chân bất tiện nên đã trúng đạn.
Viên đạn suýt thì xuyên thủng tim, đang trong phòng phẫu thuật, dữ nhiều lành ít.
Trên đường tới bệnh viện, tôi ngồi trong oto, im lặng không nói gì.
Cô ấy cười an ủi tôi: “Không sao, thằng bé mạng lớn, vẫn cố được.”
“Huống hồ em ấy còn có cô gái mình thích mà.”
Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu, thì nhìn thấy đôi mắt tuy ôn hòa nhưng lại rất đáng tin.
Ánh mắt ấy như có một loại ma lực có thể khiến lòng tôi vốn hoảng loạn dần trở nên bình tĩnh.
Cố Kiều nói cho tôi biết Mặc Nghiên Chiêu luôn coi cô ấy là chị gái mình.
Trong lần hỗn chiến bị thương ở chân đó, không phải nam chính Đoàn Hành làm ra.
Sau khi Mặc Nghiên Chiêu trèo lên, dốc sức tẩy trắng sản nghiệp, đã động vào lợi ích của rất nhiều người.
Những đứa con trai khác của ba hắn bất mãn hắn, vọng tưởng g.i.ế.t hắn cướp quyền.
Trong đầu tôi đột vang lên tiếng nổ đùng chói tai.
[Sao không giống những gì hệ thống kể vậy!]
Hệ thống biến mất hồi lâu nay đã trở lại, giờ phút này nó không dám nói to.
“Ký chủ, xin lỗi nhé, đây vốn là truyện đồng nhân diễn sinh, thế giới vốn đầy rẫy lỗ hổng, cho nên Mặc Nghiên Chiêu có thể nghe thấy tiếng lòng của cô…”
Tôi quát lên: “Mi đi chết ở đâu thế!”
“Tôi cho là mình c..h.ết chắc rồi, nên đi nghỉ dưỡng một chuyến, kết quả phát hiện cô vẫn còn sống tốt thế này…”
“Khụ khụ, ý tôi là, Mặc Nghiên Chiêu không hắc hóa, thế giới ổn định, nhiệm vụ của cô đã kết thúc mỹ mãn!”
“Có muốn tôi đưa cô về thế giới ban đầu không?”
Tôi sửng sốt, nhưng lại không biết nên phản ứng như thế nào.
Cố Kiều thấy tôi ngẩn người, bèn nói mấy lời với tôi.
“Tiểu Chiêu kể với chị, ban đầu cậu ấy cảm thấy em rất thú vị, muốn xem rốt cuộc em định làm gì. Nhưng dần dà cậu ấy bị thu hút bởi mỗi một hành động, mỗi một nụ cười hay cái cau mày của em. Em vui, cậu ấy cũng vui, thấy em bị người ta bắt nạt, cậu ấy không thể nào chịu đựng được dù chỉ một giây.”
“Simon kia thì chị cũng biết. Đúng là Tiểu Chiêu đã phát hiện gã bất thường từ đầu. Cậu ấy thử em là cậu ấy không đúng, nhưng không phải vì nguyên nhân khác, chỉ là cậu ấy thấy Simon dùng mỹ nam kế với em nên ghen, muốn xem liệu em có bị gã dụ dỗ thành công không… Đúng là ngây thơ thật!”
Cô ấy nói tới đây thì cúi đầu bật cười, hệt như đang trêu cợt em trai mình.
Tôi ngơ ngác nhìn cô ấy, khuôn mặt dần nóng bừng, không cần nhìn cũng biết giờ mặt tôi đỏ lắm.
Tôi không bao giờ bị Simon dụ dỗ, nhưng tôi thật sự sẽ bị Cố Kiều câu mất!
À đúng rồi, giờ không phải lúc nói chuyện này.
“Viên bích ngọc này là di vật của mẹ cậu ấy, cậu ấy tặng cho em chứng tỏ rất coi trọng em.”
Tôi rũ mắt xuống, cảm xúc vô cùng hỗn loạn.
“Có điều em không cần phải tạo gánh nặng tâm lý cho mình đâu. Bất kể em lựa chọn thế nào, Tiểu Chiêu đều sẽ không ép buộc em, cứ làm theo lòng mình, đừng để bản thân bị ảnh hưởng bởi bất cứ ai.”
Cô ấy vỗ tay tôi, rất ấm áp, cho tôi cảm giác an toàn không nói rõ thành lời.
You cannot copy content of this page
Bình luận