Xuyên Vào Một Cuốn Tiểu Thuyết Nữ Cường

Chương 10:

Chương trước

Chương sau

A Vinh nhìn tôi với sắc mặt đen sì.

Ánh mắt kia như thể đang nhìn lợn ủi cải trắng vậy.

“Cô đúng là có phúc thật, vì cô mà đại ca ném mấy con ả dám bắt nạt cô vào phòng rắn cả đêm.”

“Kẻ bỏ thuốc cô cũng là gian tế, tiếc là để cô ta chạy thoát rồi.”

Nhưng tôi không cảm thấy vui sướng, trái lại cứ bị một cảm giác nặng nề đè chặt.

Tôi gượng cười: “Hóa ra anh cũng lương thiện đấy chứ.”

Gã nghẹn họng, mặt lập tức đỏ bừng lên.

Gã trợn mắt hừ một tiếng rồi chạy trối chết.

Nếu gã không nói với Mặc Nghiên Chiêu chuyện này, có lẽ hôm nay tôi đã là cái x.á.c rồi.

Sau khi cơ thể khỏe hẳn, tôi vô thức né tránh chuyện này.

Chỉ là Mặc Nghiên Chiêu càng tốt với tôi hơn.

Ngày nào hắn cũng gọi các món tôi thích ăn, đây là kết quả sau khi quan sát tôi thử đồ ăn.

Trong tủ quần áo của tôi có thêm nhiều… đồ nữ giúp việc xinh đẹp đủ mọi màu sắc được đặt thiết kế may đo riêng.

Tôi kháng nghị dữ dội, chết sống không chịu mặc.

Sau đó hắn lại tặng tôi bảy viên bảo thạch với màu sắc khác nhau.

… Cũng không phải là không được.

Trong phòng tôi có thêm một bình hoa.

Mỗi ngày đều được cắm các loại hoa tươi khác biệt.

Những bông hoa ấy toát lên sức sống mãnh liệt dưới ánh nắng sớm.

Có đôi khi tôi lại thấy hoảng hốt.

Đây không phải cuộc sống mà tôi hướng tới ở đời trước sao?

Cuộc sống bình lặng, nhưng mỗi ngày đều có chút tốt đẹp nhỏ nhoi.

Nhưng tôi lại càng sợ đây chỉ là một giấc mộng.

Như bọt biển xinh đẹp, chỉ cần chọc nhẹ là sẽ vỡ tan.

Cố Kiều đến.

Trong mắt A Vinh đầy sự sùng bái và kích động.

“Cuối cùng đã được gặp cô Cố rồi, cô ấy đúng là nữ thần trong cảm nhận của chúng tôi!”

Lão quản gia cũng vui mừng ra mặt, vừa cung kính lại vừa hòa nhã với cô ấy.

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nữ chính tao nhã vô song, bày mưu nghĩ kế trong sách kia.

Cô ấy có nhan sắc tuyệt đẹp, nụ cười nhạt thôi nhưng lại toát lên khí thế khiếp người.

Hệt như bông hoa mai kiêu ngạo đứng giữa gió tuyết, không ai dám khinh nhờn.

Nhưng không ai lại không thích cô ấy.

Cô ấy liếc nhìn tôi, rồi cười gật đầu với tôi.

Tôi khiếp sợ, gò má lập tức nóng bừng, nhịp tim đập dồn dập lên hơn trăm tám.

Đây là tiên nữ gì vậy!

Cố Kiều đẩy Mặc Nghiên Chiêu đi dạo ở vườn hoa.

Cửa sổ phòng tôi vừa vặn hướng về phía bọn họ đi dạo.

Cách đó không xa, Cố Kiều đang nói gì đó, còn Mặc Nghiên Chiêu lẳng lặng nghe.

Hắn khẽ mỉm cười, trong đôi mắt là sự dịu dàng như tràn ra. 

Bọn họ đứng giữa vô số những bông hoa kiều diễm đua sắc, phải nói là đẹp như một bức họa.

Lần đầu tiên tôi thấy Mặc Nghiên Chiêu nở nụ cười tươi thuần không pha lẫn chút tạp nào như này.

Không có trêu tức, không nghiền ngẫm, cũng không trào phúng.

Là một nụ cười vui sướng từ tận đáy lòng, hoàn toàn phát ra từ chân tâm.

Tôi đóng cửa lại.

Gió hơi to, mắt bị thổi có chút nhức mỏi.

Thần tượng Kafka của tôi từng nói: Tất cả mọi chướng ngại đều có thể phá hủy ta.

Biết núi có hổ, lập tức đánh trống lui đường. 

Thôi đừng ôm ảo tưởng, nhỡ ngày nào đó tôi xuất ngoại thì sao.

Hửm, bạn hỏi tôi đi nước nào hả?

Nước Thiên Đường.

Tôi nôn ói, đúng nghĩa về mặt sinh học.

Còn chưa ăn xong bữa trưa thì dạ dày đã ùng ục sôi trào cảm giác buồn nôn.

Tôi vào phòng vệ sinh nôn ói nửa ngày, trong đầu không kìm được nghĩ tới một suy đoán cực kỳ không ổn.

Cho nên khi đi tìm Mặc Nghiên Chiêu xin nghỉ, lòng tôi rất sợ hãi.

“Cơ thể không thoải mái?”

Ngón tay hắn khẽ gõ lên mặt bàn, ánh mắt thâm sâu đầy lợi hại.

Tôi rất bình tĩnh.

“Không phải, chỉ là muốn tới thăm viện trưởng cô nhi viện thôi.”

[Hỏi làm gì, chẳng lẽ tôi phải nói tôi nghi ngờ tôi đã mang thai? Rồi lén lút đi bệnh viện định nạo hử?]

“Thẩm Nam Diên!”

Mặc Nghiên Chiêu bỗng cứng ngắc, tay siết chặt lại, mạch máu màu xanh nhạt gồ lên, vừa đẹp lại vừa dữ tợn.

Nhưng lúc này tôi chẳng còn lòng dạ nào thưởng thức, trái tim cứ đập liên hồi.

“Anh Mặc, sao vậy?”

[Chẳng lẽ hắn biết rồi, thôi xong, xong rồi!]

[Thật ra tên tôi không phải là Thẩm Nam Diên, tôi là Tuấn Tuấn Đại!]

Đủ mọi thứ suy nghĩ nảy lên tán loạn trong đầu, lòng tôi sợ hãi vô cùng.

Tiếng đồng hồ treo tường tíc tắc vang lên dao động tiếng lòng tôi.

Lúc này tôi hệt như nghi phạm đang chờ bị phán quyết.

Cuối cùng hắn mới lên tiếng.

“Cô không được đi.”

Ngữ khí kiên quyết, cố giấu lệ khí.

Tôi ngẩng phắt đầu lên.

Hai người mặc đồ đen đột nhiên xông tới, ném tôi lên giường hắn, còn đeo còng tay và xiềng chân cho tôi.

Tôi không giả vờ được nữa, phẫn nộ gào lên với hắn:

“Mặc Nghiên Chiêu, anh có ý gì?”

Hắn điều khiển xe lăn từ từ tới.

Trong căn phòng mờ tối, một nửa khuôn mặt hắn chìm vào bóng tối.

Vừa kỳ dị lại vừa rối loạn.

Tôi nuốt một ngụm nước bọt, co người ra sau.

“À thì có gì từ từ nói nhé anh Mặc?”

Hắn mỉm cười, nhưng trong đôi mắt lại đầy lạnh lùng.

“Anh Mặc? Sao không gọi tôi là nhân vật phản diện nữa đi?”

Tôi lập tức thấy tai ù đi, đầu óc trống rỗng.

Mồ hôi như tuôn ra ướt đẫm.

Thật lâu sau đôi mắt tôi mới có tiêu cự, nhưng lại không dám nhìn hắn.

[Chuyện gì vậy? Sao hắn biết? Chẳng lẽ… hắn nghe thấy mình nghĩ gì ư?]

“Đúng vậy.”

Câu trả lời gọn lỏn đã hoàn toàn thành công trong việc làm người con gái vốn mạnh mẽ như hùng ưng phải xấu hổ.

Tôi cam chịu nhắm mắt lại.

[Thôi cứ an tâm chờ chết vậy.]

Hắn lại nắm lấy cổ tay tôi, khiến tôi không kịp đề phòng nhìn thẳng vào đôi mắt tăm tối âm u của hắn.

“Thẩm Nam Diên, sao cô lại cảm thấy tôi sẽ để cô chết? Chính là vì tôi là cái thứ gọi là nhân vật phản diện, cho nên cô cứ nhận định tôi chắc chắn sẽ làm cô bị tổn thương?”

“Cô chán ghét tôi đến thế ư, thậm chí còn không muốn cho tôi biết sự tồn tại của đứa bé?”

Đuôi mắt hắn như nhuộm một tầng màu hồng nhạt, giọng nói có chút run run.

Tôi cười đầy chột dạ: “Không phải là vì chưa khẳng định được sao.”

“Cho dù mang thai, cô cũng sẽ không do dự bỏ luôn đi, đúng không?”

Hắn hung dữ siết chặt bờ vai tôi: “Cô trả lời tôi đi!”

Không biết lấy dũng khí từ đâu mà tôi nhìn chằm chằm vào hắn.

“Đúng, cho dù mang thai thì tôi cũng bỏ nó đi.”

Mặc Nghiên Chiêu ngạc nhiên nhìn tôi, rồi đột nhiên buông tay.

Hắn run rẩy hỏi: “Tại sao?”

Tôi xùy cười, giơ đôi tay đang bị còng lại:

“Anh rất tốt với tôi, nhưng loại tốt này là dành cho thú cưng mà thôi.”

“Ở trước mặt anh, tôi không có quyền từ chối, càng chẳng có tự do gì cả.”

 

Hết Chương 10:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page