Danh sách chương

“Chúng ta đều biết độ khó của bài kiểm tra này, trừ khi cô có thể chứng minh mình không gian lận ngay tại chỗ!”

“Nếu không, haha, chúng tôi chắc chắn sẽ không đồng ý học chung với người có nhân cách thấp kém!”

Giọng nói sắc bén, chọc thẳng vào màng nhĩ, không ngừng chê bai đối phương. 

Mọi người đều cho rằng Thượng Quan Ngọc nói đúng, cùng với cô ta đứng trên đỉnh cao đạo đức, chỉ trỏ phê phán.

“Đúng vậy, chuyện này không rõ ràng, tôi không muốn học cùng với cô ta.”

“Đúng đúng, chúng tôi chỉ muốn công bằng thôi.”

“Đúng thế!”…

Mọi người đều đứng về phía đối lập với An Nhiên, rõ ràng chị ta không làm gì sai nhưng vẫn phải cố gắng chứng minh mình không sai.

Thật là vô lý. 

Thừa nhận người khác giỏi là việc rất khó, nhất là thừa nhận kẻ thù của mình giỏi.

An Mộc nhìn lên trời, nhìn Diệp Ly, giả vờ làm nền.

Cô không thể làm gì, chiêu mềm mới là đau nhất. 

Cô chính là cái bẫy lớn nhất của An Nhiên!

Chỉ có thể làm mặt buồn bã, ngẩng đầu nhìn chị gái. 

【Con không ngoan là lỗi của cha, họ cắn người là lỗi của tôi.】

【Chị ơi, chị không sai! Sai là đám chó con này! Thật đấy! Gặp người là cắn! Cũng không biết Thượng Quan Ngọc đã cho họ cái gì tốt nữa.】

【Ồ, và mình cũng khá độc ác, thế nên mới nói là mình đáng chết! Tôi không chết thì ai chết! Lòng dạ đen tối! Thật sự đen tối!】

【Mọi người ơi, tôi đi trước một bước đây!】

An Nhiên: “…”

Đây là tự mắng mình luôn sao?

Chị ta thu lại ánh nhìn, nhíu mày khó chịu, đối diện trực tiếp với Thượng Quan Ngọc: “Cô muốn chứng minh thế nào? Nói thẳng ra đi.”

Thái độ iềm tĩnh như một người ngoài cuộc.

Thượng Quan Ngọc ghét nhất là dáng vẻ này của An Nhiên, không quan tâm gì cả, không có bất kỳ cảm xúc nào. Như thể tất cả những khó khăn và lời nói độc ác đều không liên quan gì đến mình. 

Thượng Quan Ngọc luôn có một cảm giác ưu việt vô lý. Cô ta chỉ muốn thấy An Nhiên bộc lộ một cảm xúc khác, tôn vinh cô ta như mọi người khác.

“Nếu vậy, thì để cô giáo ra đề ngay tại chỗ cho cô làm, tôi không tin cô có thể đạt điểm tuyệt đối nữa!”

Tưởng Đình Đình sáng mắt lên, liền hưởng ứng theo: “Đây là một ý kiến hay đấy, ra đề ngay tại chỗ, không tin cậu có thể tìm thấy đáp án!” 

Mọi người như nhận được lệnh, cũng đồng loạt hưởng ứng. 

“Được đấy, nhiều người nhìn như vậy, không tin cậu có thể gian lận!”

“Như vậy có thể xem thực lực của cô ta thế nào.”

“Không hổ là chị Ngọc! Phải là cậu mới nghĩ ra.”…

Thượng Quan Ngọc cũng thấy mình thật thông minh, kiêu ngạo ngẩng đầu, dùng ánh mắt liếc nhìn biểu cảm của An Nhiên.

Cô ta nghĩ rằng mình đã thắng, làm mất mặt đối phương. 

An Nhiên điềm tĩnh gật đầu, giọng không thay đổi: “Được, vậy xin mời cô Diệp ra đề.”

Diệp Ly khẽ cười, đặt xuống những thứ trong tay, cầm bút điện tử quay người, động tác dứt khoát: “Nếu vậy, thì trực tiếp làm bài trên màn hình điện tử.”

Sau đó, chị ta liền viết một đề thi đấu khá khó lên màn hình điện tử. 

Viết xong, chị ta quay lại nhìn Thượng Quan Ngọc: “Ừm, vừa đúng có ba màn hình điện tử, Thượng Quan Ngọc luôn đứng đầu lớp, vậy cùng lên làm bài này.”

“Còn một màn hình nữa, An Mộc, vì An Nhiên là chị của em, có khó cùng chịu, vậy ba người cùng lên làm, thế nào?”

An Nhiên không có ý kiến gì, liếc nhìn An Mộc, gật đầu. 

Dù em gái luôn ngốc nghếch, nhưng bài này chắc không thành vấn đề. 

Dễ thế này mà. 

Ngược lại, Thượng Quan Ngọc mặt biến sắc, cô ta thậm chí không hiểu đề, hiếm khi lộ ra vẻ hoảng loạn: “Cô ơi, tại sao lại bắt em làm? Một mình An Nhiên là đủ rồi mà?”

An Mộc cũng không kiên nhẫn, giả bộ ngạc nhiên “a” một tiếng, bĩu môi: “Nhưng cô ơi, em thậm chí không hiểu đề…”

Cô chớp mắt to, lộ ra vẻ mềm yếu thích hợp. 

Nhưng trong lòng thì lại xáo động.

【Cái bà Diệp này có ý là gì đây! Ngày thứ hai đã bắt đầu thấy tôi không vừa mắt rồi à??】

【Cô muốn tôi viết kiểm điểm ư? Đây là cái logic gì thế? Kéo tôi, một người ngoài, lên làm bài?】

【Trời ạ, tôi đã làm sai gì chứ, chỗ nào sai à?】

【Tôi không nổi bật cũng không gây sự mà, cô còn muốn gì nữa!】

Diệp Ly hoàn toàn không nghe lý do của Thượng Quan Ngọc và An Mộc, vẫn cười như hổ đội lốt cừu: “Ừm, Thượng Quan Ngọc nghi ngờ trình độ của An Nhiên mà? Vậy chắc em có khả năng chứ, bài này không khó với em đâu.”

“Còn An Mộc, không sao, cô tin em có thể làm được! Dù sao hôm qua em cũng làm được bài khó nhất rồi, cố lên!”

An Mộc: “… Thật sự cảm ơn cô nha…”

【Dưới chân mày là hai cái hố đen à? Cả mặt em đều là phản đối mà cô vẫn giả vờ không thấy phải không!】

【Chọn lựa mù lòa thật là tuyệt vời, cô Diệp ạ!】

【Được rồi, trời đất quả thật công bằng, cho tôi tính cách kiêu ngạo, cũng cho tôi số phận bị mắng, chẳng phải làm bài thôi sao! Tôi chỉ lên đi dạo một vòng, rồi xuống, dù sao cũng không cần mặt mũi.】

 

Hết Chương 82: Ba người cùng lên làm.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page