Danh sách chương

“Tình hình là như vậy mà, cụ thể thế nào, còn phải xem xét tình hình chứ.” 

An Dật Tiêu cười khẩy, khóe môi nhếch lên: “Anh hiểu tính em mà, giờ mà thành thật nói trốn học, còn có thể khoan dung.” 

An Mộc chớp mắt, nước mắt lưng tròng, cúi đầu xuống: “Xin lỗi, em sai rồi, lần sau em không như vậy nữa.” 

Lời xin lỗi thành thạo vô cùng. 

An Dật Tiêu gõ nhẹ ngón tay lên vô lăng, vừa định nói ‘lần sau không được nữa’ thì nghe thấy tiếng lẩm bẩm của em gái.   

Oán trách vô cùng. 

【Anh à, anh biết tại sao gà trống kêu mỗi sáng không? Vì nó phải dậy sớm! Ai mà dậy sớm lại không phát điên!】 

【Em cũng có thể yêu đời, nhưng bị lịch học sớm chữa khỏi rồi! Ngày nào cũng dậy sớm ai mà không điên! Em không hiểu!】

【Anh còn mắng em! Anh còn mắng em! Anh như vậy sẽ mất em đấy!】

An Dật Tiêu cả người cứng đờ, tặc lưỡi một tiếng. 

Hóa ra là miệng thì nhận lỗi nhưng lòng thì không?

An Mộc cúi đầu chờ đợi một lúc mà không nghe thấy lời tha thứ. Chỉ cảm thấy tình huống này không đúng, vừa ngẩng đầu lên đã thấy ánh mắt dò xét của An Dật Tiêu và cái nhướn mày của An Nhiên.

【Chuyện gì vậy? Sao không nói gì?】

【Sao mọi người nhìn em vậy? Em biết rồi, mọi người đột nhiên thích em chứ gì! Yêu em chứ gì.】

【Thích em là chuyện bình thường, vừa xinh đẹp vừa chính trực, vừa đáng yêu, vừa có thể trong sáng vừa hài hước, vừa có thể làm chị đại vừa dịu dàng, vừa có lòng yêu thương vừa cầu tiến, thế giới này ai có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của em? Ha ha ha ha!】

An Dật Tiêu: “……”

An Nhiên: “……”

Em tự nghe xem, thật sự là đang nói về em sao??

An Dật Tiêu hít một hơi sâu, giọng nói có phần nghiêm túc: “Mộc Mộc, anh biết từ nhỏ em không thích đi học, nhưng em đã là học sinh lớp 12 rồi, dù thế nào cũng phải học xong chứ?”

An Mộc trông càng tự trách, mái tóc dài mềm mại xõa xuống, trông ủ rũ: “Em biết, em sai rồi…”

Giọng cô đầy vẻ uất ức, nhưng trong lòng thì đang náo loạn. 

【Anh à, chẳng lẽ anh chưa hiểu em sao, em chỉ là một bông cải cuốn đẹp đẽ, có lòng muốn làm người khác cuốn theo, nhưng đáng tiếc là em rất kém.】

【Anh không hiểu em, thật đấy, nếu anh hiểu em, anh đã không nói ra những lời này, em chỉ chọn phát điên giữa phát sáng và phát nhiệt thôi!】

An Dật Tiêu gõ ngón tay lên vô lăng, bực bội rõ ràng: “Không phải, Mộc Mộc, anh nói thật, em nên tự kỷ luật một chút, không thể chỉ đắm chìm trong những niềm vui cấp thấp như vậy, nó có thể mang lại gì cho em?”

Nói rồi, anh ta liếc nhìn An Nhiên bên cạnh. 

An Mộc ánh mắt đầy ngưỡng mộ, ngước lên nhìn anh trai. Ngoài mặt thì vô cùng dịu dàng, anh trai nói gì thì nghe nấy, nhưng trong lòng thì nghĩ khác. 

【Anh à, sao anh lại nói vậy? Hỏi rõ ràng, tức giận mù quáng sao? Nó mang lại cho em niềm vui mà!】

【Hơn nữa, hôm nay nằm ườn, mai nằm ườn, ngày nào cũng nằm ườn, đây chẳng phải là em tự kỷ luật sao!】

An Dật Tiêu im lặng một lúc, không từ bỏ, tiếp tục khuyên bảo: “Lựa chọn của con người quyết định vận mệnh của mình, nhưng chúng ta không thể sống đơn giản, phải suy nghĩ về tương lai của mình.” 

“Vì vậy, Mộc Mộc, chuyện này em làm không đúng, cô Diệp có vẻ giận, em nên đi xin lỗi cô ấy.”

An Mộc gật đầu, như hiểu ra điều gì. An Dật Tiêu nhếch môi, cảm thấy cô em gái thật hiểu chuyện, tâm huyết của mình không uổng phí.

Chỉ là một giây sau…

【Đừng mắng nữa, đừng mắng nữa, anh à, tâm lý em đã đủ ngớ ngẩn rồi.】

【Không sao cả, nếu cần thiết thì em sẽ chết.】

【Đừng nói nữa anh à, thật đấy, anh mà nói thêm nữa, em thật sự sẽ phá vỡ nhân vật này! Em mãi mãi trẻ trung, mãi mãi điên loạn!】

【Anh ba, anh không biết rồi, em khuyên anh thỉnh thoảng đi ra ngoài, thế mới biết nằm ườn sướng thế nào!】

“Phụt…” An Nhiên từ nãy đến giờ không nói gì, chỉ im lặng đứng đó, nhưng nghe một hồi thì cười thành tiếng, thu hút ánh nhìn của hai người đang đối đầu. 

Chị ta được huấn luyện chuyên nghiệp, thường thì không cười, trừ khi không nhịn được. Nhưng khi nhìn biểu cảm bị bẽ mặt của An Dật Tiêu và vẻ ngoan ngoãn của An Mộc, thật sự là không nhịn nổi. 

Thật là thú vị. 

An Mộc nhíu mày, đầy nghi hoặc: “Chị cười gì vậy? Anh ba, anh nhìn An Nhiên đi, chị ta cũng trốn học!”

Chỉ trong chốc lát, co cảm thấy mình có thể thẳng lưng, tự tin tố cáo.

【Nói chị ấy đi nói chị ấy đi nói chị ấy đi! Anh à! Nói chị ấy đi!】

An Nhiên giơ tay lên, tỏ vẻ không quan tâm, nhướn mày: “Chị làm xong bài kiểm tra rồi, không ngoài dự đoán thì có thể đạt điểm tuyệt đối.” 

An Mộc lặng lẽ đảo mắt.

【Đáng ghét! Chị à, chị nói vậy, ai còn muốn làm bạn với chị nữa!】 

 

Hết Chương 77: Mãi mãi trẻ trung.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page