Danh sách chương

“Anh ba, anh ba?” An Mộc gọi vài tiếng, hy vọng đánh thức lòng thương của anh trai. 

An Dật Tiêu lười nói thêm, nhẹ nhàng gõ ống nghe: “Quay lại.”

An Mộc: “???”

Không phải chứ!

Cô rên rỉ một tiếng, nhưng cơ thể vẫn ngoan ngoãn quay đầu lại. 

Người đó ngược sáng, bước chân nhẹ nhàng, từ từ tiến lại gần, kính trên sống mũi lóe lên ánh sáng lạnh. 

Mặt trời lại ló rạng, bóng đổ dài, cạnh mờ ảo, khiến cô cảm thấy chóng mặt. 

Nhìn thế nào cũng biết người này là phụ nữ, còn rất quen thuộc.

Diệp Ly bước đi trên đôi giày cao gót năm cm, tiếng giày gõ đều đặn, chẳng mấy chốc đã đứng trước mặt An Mộc, mỉm cười dịu dàng, nhưng ánh mắt lạnh lùng, không có chút cảm xúc.

Chị ta vẫy tay trước mặt An Mộc, trên điện thoại hiện rõ khuôn mặt lớn của An Dật Tiêu: “Chào, Mộc Mộc~”

An Mộc nổi da gà, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn đối phương. Cô cắn môi, chỉ vào balo mà An Nhiên đang cầm: “Thưa… cô giáo, thuốc cảm mà cô cần ở trong balo của em.” 

Điện thoại của An Dật Tiêu vẫn chưa ngắt, anh ta ngồi trong xe điều hòa, trước mặt là hai chiếc điện thoại. Một chiếc kết nối với Diệp Ly, đang bật video; chiếc kia kết nối với An Mộc, đang gọi điện thoại. 

Diệp Ly vẫy tay, đẩy điện thoại về phía trước, để An Dật Tiêu nhìn thấy cô. 

An Mộc: “……?”

An Nhiên: “( ̄︶ ̄)”

Không khí có phần ngượng ngùng, Diệp Ly vẫn thản nhiên mỉm cười, rồi quay camera trở lại. Vẻ mặt của chị ta cực kỳ chân thành, nhưng khiến người ta cảm thấy rợn tóc gáy: “Thấy chưa, em gái của anh vẫn khỏe mạnh, không thiếu một sợi tóc nào đâu.”

An Dật Tiêu ngẩng đầu nhìn chị ta, cũng mỉm cười, giọng nhẹ nhàng nhưng rất rõ ràng, truyền qua cả hai điện thoại: “Ừm, làm phiền cô đưa em ấy ra cổng trường, tôi đang đợi ở đây.”

Diệp Ly không quan tâm, chuyển camera sang An Nhiên, mỉm cười: “Còn đây, có muốn gói gọn đem về luôn không?” 

An Dật Tiêu có chút ngạc nhiên, chớp mắt một cái, rồi nhếch môi cười, ánh mắt của anh ta và An Nhiên gặp nhau. 

Trong mắt anh ta chứa đựng cảm xúc khó hiểu, hơi nheo lại.

“Tùy cô.” 

Diệp Ly nhướng mày, ánh mắt lóe sáng, giơ tay làm ký hiệu “OK” với An Dật Tiêu, sau đó ngắt cuộc gọi. Chị ta luôn nghĩ rằng An Dật Tiêu không ưa An Nhiên, không ngờ anh ta lại để cả hai cùng về. 

An Mộc nhìn điện thoại của mình, phát hiện cuộc gọi cũng bị ngắt. Cô nhìn Diệp Ly với vẻ thất vọng, thở dài, thử thăm dò: “Thưa cô, cô quen anh ba của em à?” 

Diệp Ly nhướn mày, cất điện thoại vào túi quần, không thèm quan tâm, dẫn hai người ra cổng trường: “Không quen lắm.” 

An Mộc lắc đầu, gương mặt biểu lộ sự không tin, mím môi không phục: “Không tin.” 

【Chắc chắn có gián điệp!】

Ba mươi cuộc gọi nhỡ của An Dật Tiêu có ý nghĩa gì, gần như là lời mời đi ăn đám tang. Hơn nữa, cô lại dùng lý do không khỏe để trốn học. 

Trước đây, mọi chuyện đều ổn, không có gì bất thường, nhưng vừa đổi giáo viên chủ nhiệm, ngay ngày đầu tiên đã bị bắt tại trận. 

Trong kịch bản gốc, Diệp Ly và An Dật Tiêu không có mối liên hệ gì, An Dật Tiêu cũng chưa bao giờ nhắc đến Diệp Ly. 

Điều này khiến cô không thể hiểu nổi. 

Hai số phận không liên quan nhau lại giao thoa.

Đây cũng là sự thay đổi mà mình mang đến sao? 

Liệu quy tắc có tự động điều chỉnh lại?

An Mộc hiếm khi bối rối, nhưng không thể ngăn ánh mắt trách móc nhìn Diệp Ly: “Thưa cô, chắc chắn cô có quen anh ba của em! Tại sao cô lại gọi điện cho anh ấy! Rõ ràng không có chuyện gì lớn mà, tại sao cô lại mách phụ huynh!”

Ánh mắt của Diệp Ly sáng lên, như nhớ lại điều gì buồn cười, chị ta cong môi, cười mà không thật lòng: “An Mộc, thông báo cho phụ huynh khi học sinh không khỏe là chuyện bình thường mà.” 

An Mộc cảm thấy uất ức: “Nhưng em đã khỏe rồi mà!”

【Có gian tình! Chắc chắn đấy.】

【Ruồi không đậu trứng không nứt, chó ngửi thấy mùi mới tìm cứt!】

【Mình chỉ trốn học thôi, có cần phải báo với phụ huynh không! Chơi không được à, không chơi được phải không!】

An Nhiên: “……” So sánh anh mình với mấy thứ đó có ổn không? Thật sự không có vấn đề gì chứ? 

Diệp Ly không chút hoang mang, từ tốn ngước mắt nhìn đỉnh đầu An Mộc, giọng điệu dịu dàng: “Khỏe hay chưa vẫn phải để người chuyên nghiệp đánh giá, em không hiểu điều đó sao? Anh em cũng chỉ lo cho sức khỏe của em thôi.”

An Mộc càng uất ức hơn, nhưng vẫn bước đi với dáng vẻ kiêu ngạo, tăng tốc. 

Mất mặt thì mất mặt, nhưng khí thế không được thua. 

【Biết thế mình đã không trốn học, thật sự hối hận quá, ruột gan đều xanh hết rồi. Cũng may không phải đi một mình, hy vọng anh ba nể mặt chị mà đừng mắng quá nặng.】 

Chỉ là làm kiểm tra sức khỏe toàn diện thôi mà, chỉ là bị ép rèn luyện sức khỏe thôi mà, chỉ là lấy chút máu thôi mà.

Chẳng lẽ có thể mắng chết mình sao?

Mỗi ngày đều như không có chuyện gì!

 

Hết Chương 75: Chắc chắn có gián điệp!.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page