Danh sách chương

Rõ ràng là cả hai đều có cùng mục đích, nhưng không ai chạm được vào ai, như thể có GPS điều khiển, hoàn hảo tránh né nhau.

An Mộc: “……”

An Nhiên: “……”

【A a a a, đù má! Kỹ năng tránh né 100% được kích hoạt rồi!】

【Nếu có gan thì cứ để tôi ngã chết đi, mạng của vai phản diện ác độc không đáng giá sao!】

An Mộc ngồi bệt xuống đất, đôi mắt đầy nước, cánh tay đỏ ửng.

Hoàn toàn không giảm được tí lực nào, trọn vẹn ngã một cú.

Trần Giai vừa kịp thấy cảnh An Mộc ngã, bà ấy hét lớn một tiếng, vội vã chạy tới: “Mộc Mộc, con sao rồi? Không sao chứ? Mộc Mộc.”

Giọng đầy lo lắng.

An Mộc dù đau đớn, nhưng vẫn phải nhập vai ngay lập tức.

“Chị ơi, em chỉ muốn chúc mừng chị, tại sao chị lại đẩy em? Huhuhu.” Giọng run rẩy, mang theo tiếng khóc, lông mi dài đẫm nước mắt, nửa thật nửa giả.

An Mộc thút thít, sau đó sụt sịt, gắng gượng đứng dậy, yếu ớt mà kiên cường: “Không sao đâu mẹ, con không đau, mẹ đừng lo lắng. Chị cũng không cố ý, mẹ đừng trách chị, huhuhu, tất cả là lỗi của con, là do Mộc Mộc không đủ giỏi, khiến chị không thích con.”

【Chết tiệt, tôi thật đáng chết! A a a, đau chết mất!】

【Xem kìa, đúng là một đoá hoa trắng, danh hiệu ảnh đế của anh tư không cho mình thì đúng là phí phạm tài năng của mình, huhuhu.】

【Mẹ à, mẹ phải sáng suốt lên, là con tự ngã, đừng thiên vị con nữa, không thì thật sự làm chị ghét mẹ rồi!】

【Khốn nạn, sống mệt mỏi quá, bắt đầu mở bán vé đám tang của tôi, ai trả nhiều tiền nhất sẽ được ngồi trên nắp quan tài của tôi, người đứng đầu sẽ được chôn cùng với tôi.】

An Nhiên: “……”

Mình nên giả vờ như không thấy cảnh này.

Nhưng Trần Giai như bị đốt cháy, lập tức che chắn An Mộc phía sau. Dáng vẻ không chút quan tâm đến việc An Nhiên là con ruột của mình, giọng sắc bén: “An Nhiên, là con đẩy Mộc Mộc sao? Sao con lại bắt nạt em ấy? Con nhìn xem, tay em ấy đỏ hết cả rồi! Con còn muốn gì nữa đây!”

“Mộc Mộc ngoan như vậy, con phá hỏng sinh nhật của em thì thôi, tại sao còn đẩy em, con xem tay em ấy, đỏ thành thế này rồi!”

“Em ấy đã ngoan vậy, con còn muốn gì nữa! An Nhiên, sao con không biết điều hơn chút nào thế hả?”

An Mộc kiêu ngạo thò đầu ra từ sau lưng Trần Giai, ánh mắt đầy đắc ý, nhưng trong lòng cô luôn hướng về An Nhiên.

【Vai phản diện ác độc xuất hiện, lần này chắc chắn đủ độ độc rồi!】

【Chị à, chị hãy chịu đựng chút, đợi Trần Hi đến, sẽ minh oan cho chị.】

【Dù không có anh ấy, còn có người khác bảo vệ chị, sau chuyện này, mẹ cũng sẽ không ghét chị quá nhiều.】

【Tình yêu chị đáng có, em sẽ trả lại đầy đủ cho chị.】

【Để tôi, An Mộc, đại tiểu thư của nhà họ Ái Tân Giác La! Vai phản diện ác độc! Âm thầm bảo vệ chị gái!】

【Mình thật là vĩ đại, huhuhu, mặc không tốn tiền mà chơi lại tốn tiền.】

An Nhiên nhìn sâu vào mắt Trần Giai, nét mặt bình thản, ánh mắt lạnh lẽo.

Toàn thân không động đậy, nhưng có một khí chất vô hình toát ra.

Chị ta thực sự, hoàn toàn, không quan tâm…

An Nhiên không tự chủ được mà nhìn xuống, ánh mắt dừng lại ở cánh tay đỏ rực của An Mộc, làn da trắng mịn tương phản với những vệt máu nhỏ.

Vết thương mức này cũng có thể đổi lấy sự xót xa sao?

Chị ta xóa đi sự u ám trong mắt, ngẩng đầu lên, vẫn là vẻ lạnh lùng, quen thuộc thu lại tất cả cảm xúc, bình thản nhìn Trần Giai: “Mẹ lo lắng cho Mộc Mộc như vậy, không phải nên đưa em ấy đi băng bó trước sao? Chứ không phải đứng đây đôi co với con.”

“Vả lại, con có thể muốn gì chứ, mẹ chưa từng cho con cái gì, đúng không?”

Trần Giai hiện lên một nét thương hại, đôi môi mấp máy, cau mày, giọng nói nghiêm nghị: “An Nhiên… sao con có thể nói như vậy!?”

An Mộc càng thêm đắc ý, ánh mắt lóe lên sự chán ghét đối với An Nhiên, nhưng trong lòng lại thở dài.

【Trời ơi! Chị tôi thật là đáng thương, huhuhu, có bao giờ thấy nữ chính bộc lộ biểu cảm này đâu.】

【Tôi thật sự muốn khóc chết, mẹ à, mẹ làm vậy thật là có chút không đúng.】

【Dù rằng việc hai chúng con hoán đổi thân phận không phải lỗi của mẹ, dường như là do sự cố y tế của bệnh viện, nhưng mẹ biết rõ An Nhiên mới là con ruột của mẹ mà.】

【Thôi, mình cũng không có quyền trách mẹ, chúng ta đều có lỗi lầm, đều quá đáng cả. Nhưng con sẽ chết! Còn mẹ thì không! Hai người vẫn phải hòa hợp với nhau!】

“Thật là một vở kịch hay! Thật sự là mở mang tầm mắt cho tôi.”

Một giọng nữ vang lên từ góc khuất, trong trẻo và ngọt ngào, đồng thời vang lên tiếng vỗ tay, thu hút ánh nhìn của cả ba.

Người đó bước ra với đôi chân dài, đôi môi nhếch lên, khuôn mặt nhỏ nhắn với đôi lúm đồng tiền, nhưng lại cắt tóc ngắn gọn gàng.

Cô gái trông có vẻ trẻ hơn An Mộc.

Đôi mắt linh hoạt nhìn quanh, lộ ra vẻ dễ thương.

 

Hết Chương 64: Mình thật là vĩ đại.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page