Danh sách chương

“Anh ấy ghét nhất là người khác động vào đồ của mình, ngay cả em mà động vào, anh ấy cũng không vui.”

An Nhiên nhướng mày nhìn An Mộc, ánh mắt sâu thẳm, vì giọng nói ầm ĩ lại vang lên trong đầu chị ta không dứt.

【Mẹ kiếp a a a!】

【Mày thật là đáng ghét! Mày thật là đáng ghét! Mày thật là đáng ghét a a! Nói cái gì vậy hả! Mày quan tâm gì đến ý kiến của anh ấy! Cả một năm thì anh cả mới ăn cơm ở nhà được mấy bữa chứ!】

【Huhuhu! Chị ơi, em không có ý đó, em không có! Em hứa kiếp sau nhất định sẽ làm người tốt!】

Mẹ An nghe xong, liếc nhìn An Nhiên với vẻ không đồng tình, cảm thấy đứa trẻ này thật không biết điều, sau đó kéo ghế ở góc ra.

“Đến đây, An Nhiên, con ngồi đây đi.”

Rồi bà ấy quay lại, mỉm cười mãn nguyện với An Mộc: “Mộc Mộc vẫn là hiểu chuyện nhất, đúng là Cẩn Thần không thích ai đụng vào đồ của nó, chỉ có Mộc Mộc là biết quan tâm đến các anh của mình, bảo bối của mẹ!”

“Hì hì~” An Mộc cười ngọt ngào, đôi mắt sáng lấp lánh.

【Mẹ ơi! Mẹ tốt của con! Con không có ý đó huhuhu, mẹ đừng ghét chị, con đúng là một tai họa!】

【Kệ cmn đi, huhuhu, bỏ luôn đi, mai đi học bơi! Mình không tin mình không bơi qua được cá mập! Cá mập nhỏ à! Ha!】

Trong lòng cô tự trách không ngừng, nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra đối đầu với đối phương. An Nhiên thì hoàn toàn không để ý, chỉ mỉm cười và ăn cơm.

Đối với chị ta, hành động của An Mộc chỉ như gãi ngứa. 

Huống chi, chị ta còn nghe được những lời thú vị trong lòng An Mộc, cô em gái này làm trò mà còn không toàn vẹn. 

An Trạch Ức thì nhíu mày, không hiểu sao cô em ngoan ngoãn hiểu chuyện của mình lại có tiếng lòng buồn bã như vậy, còn hay xin lỗi.

Em ấy đâu có làm sai gì đâu. 

An Mộc tập trung ăn cơm, mẹ An và An Trạch Ức liên tục gắp thức ăn cho cô. Vì tối nay cô dự định sẽ rời đi, nên ăn uống càng thêm ngon miệng. Đĩa thức ăn chất đầy, mỗi món đều là tình yêu của anh em và mẹ dành cho mình. 

An Nhiên ăn uống rất tao nhã, hơn An Mộc không chỉ một chút, nhưng mẹ An như không thấy, chỉ mải yêu chiều An Mộc. 

Quy tắc lại bắt đầu hành động, An Mộc muốn duỗi chân, nhưng vô tình đá trúng ghế đối diện. Dưới chân rung lên, khiến An Nhiên từ nhỏ đã trải qua nhiều sóng gió phải giật mình. 

Trong thế giới của chị ta, không có pháo hoa, chỉ có bom. 

Bàn tay cầm thức ăn run lên, theo phản xạ muốn rút dao. Nhưng rồi nhớ ra đây là nhà jok An, động tác bị ngăn lại, mẩu rau rơi xuống bàn. 

Chị ta liếc nhìn An Mộc, cô gái kia nhướng mày, vẻ mặt như mưu tính thành công, nhưng chị ta lại nghe thấy:

【Sao thế, sao thế, em thật sự không cố ý hu hu.】

【Chị đã phải trải qua cuộc sống khổ sở như vậy, em còn làm chuyện ngu ngốc, huhuhu, em thật đáng chết, chắc chị đang nhớ lại cuộc sống ở quốc gia A! Ánh mắt chị đã đầy sát khí rồi!】 

【Chị thật đáng thương! Tôi thật đáng chết! Tối nay nghĩ lại, chắc mình phải tự tát bản thân hai cái!】

An Nhiên khẽ giật mình, ngước mắt nhìn An Mộc đầy cảnh giác, cuộc sống ở quốc gia A… là gì?

Rồi chị ta nghĩ lại, chắc là cuộc sống ở trang trại của An Chính Đình. Mà nếu không phải, thì dù có biết, cũng không làm nên sóng gió gì trước mặt mình. 

Cuối cùng, chị ta âm thầm thở dài, không tính toán, nhặt mẩu rau rơi lên và ăn. 

Mẹ An thì tiếc nuối lắc đầu, mặt lộ vẻ trách móc, nhíu mày: “An Nhiên, đồ rơi xuống bàn thì đừng ăn nữa, không tốt cho sức khỏe. Những thứ đó chẳng đáng so với sức khỏe của con.”

An Nhiên thờ ơ ngước mắt nhìn bà ấy. Sau một lúc, chị ta chỉ khẽ “ừm” một tiếng coi như đồng ý, rồi tiếp tục nhai món ăn trong miệng. 

Vẻ mặt này trong mắt mẹ An lại trở thành biểu hiện của sự nhỏ nhen, khiến bà ấy càng thêm không hài lòng với đứa con gái ruột chưa được công khai này, càng nhìn lại càng thấy An Mộc ngoan ngoãn hiểu chuyện. 

An Mộc bên ngoài không kiềm chế được vẻ đắc ý, ưỡn ngực như một con công chiến thắng, nhưng trong lòng lại đầy lo lắng.

【Không phải, chị ơi, mẹ không có ý đó đâu, mẹ… mẹ bị em làm mờ mắt rồi, chị đừng trách mẹ nhé, tất cả là lỗi của em hu hu!】

【Không được, mình phải làm gì đó, không thể để chị hiểu lầm mẹ, có khoảng cách với mẹ.】

Ánh mắt An Trạch Ức lóe lên một tia ngạc nhiên, chỉ cảm thấy An Mộc thật ngoan ngoãn, anh ta không biết mình có phúc phần gì mà có một cô em gái như vậy, đáng được cả thế giới yêu thương. 

Còn An Nhiên, chỉ là một đứa trẻ xuất thân từ trang trại ở quốc gia A, dù có dòng máu của nhà họ An thì đã sao. Những người như họ, mối quan hệ huyết thống là không đáng tin nhất.

Nếu người này dám có ý kiến gì với mẹ, chỉ riêng anh cả đã đủ để đối phương không được yên ổn.

 

Hết Chương 6:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page