Danh sách chương

Cô nhét chiếc quạt vào tay An Cẩn Thần, hai tay chống hông, đầu hơi ngẩng, dáng vẻ kiêu ngạo.

“Hừ, khóc cái gì mà khóc! Ông biết mình sai rồi sao? Tôi vẫn thích cái dáng vẻ kiêu ngạo của ông lúc nãy hơn.”

“Không phải rất ngầu sao, không phải muốn cho tôi hai lựa chọn sao? Nói xem, ông sai ở đâu?”

Trong mắt Tô Tiểu Ngũ lóe lên một tia đen tối, đầu cúi thấp hơn, giọng nói run rẩy, làm ra vẻ hèn mọn: “Tôi… tôi không nên lừa gạt, dùng danh hiệu ‘Vua đổ thạch’ để bán đá gạch, tôi không nên khinh người quá đáng, cá cược với hai vị.”

“Lại càng không nên thấy tiền mà nảy lòng tham, định ra tay với hai vị, nảy sinh ý định giết người.”

“Tôi thật sự biết sai rồi, tôi sẽ bồi thường cho cô gấp năm lần giá thị trường, thật đấy, xin cô tha cho tôi!”

An Mộc nhếch miệng, cảm xúc phức tạp, không nói gì. Nhưng An Nhiên không vui, mở miệng nói: “Không đúng.” 

Tô Tiểu Ngũ ngẩng đầu lên, nước mắt tràn đầy, hoàn toàn khác xa vẻ hống hách trước đó: “Cái… cái gì không đúng…”

An Nhiên căng chặt cằm, nhíu mày, liếc nhìn An Mộc cười ngây ngô rồi mới mở miệng: “Ông đã đổi viên đá thứ hai mà tôi đã chọn, bên trong lẽ ra là phỉ thúy tím, đây cũng là lỗi của ông.”

Đây là lỗi lớn nhất.

Nghe vậy, An Mộc cũng tỉnh ngộ, biểu cảm trở nên tức giận, mím chặt môi, bắt đầu lên án: “Đúng! Ông thật là người xấu xa, nông đã đổi viên đá của An Nhiên, còn nói rằng chị tôi nhìn nhầm! Quá đáng quá!”

Cô nghiêng đầu, đẩy nhẹ An Cẩn Thần đang đứng như bức tượng bên cạnh: “Đúng không, anh cả, có phải ông ta rất quá đáng không!”

【Cực kỳ xấu xa! Đáng lẽ là mình đã mua lại viên đá đó, chỉ vì Tô Tiểu Ngũ nhìn trộm, nên mới phải chọn viên khác. Làm mình lo lắng suốt, sợ chị gái sẽ thua.】

【Hừ, không ngờ phải không, vẫn không thể thua, còn mở ra phỉ thúy đế vương, làm người phải biết chấp nhận thua cuộc!】

An Cẩn Thần nhíu mày, ban đầu anh ta không muốn để ý đến An Mộc vì anh ta vẫn còn đang giận.

Em gái không nghe lời mình.

Nhưng An Mộc – đứa nhóc vô tâm vô phế, này dường như không hiểu sự tức giận của anh cả, vẫn ngẩng đầu chờ câu trả lời.  Bất đắc dĩ, anh ta đành khẽ “ừm” một tiếng, gật đầu, cố gắng hết sức duy trì vẻ lạnh lùng của mình.

Cô thư ký đứng phía sau, mặc chiếc váy ôm sát, trang phục công sở gọn gàng, đeo cà vạt chỉnh tề. Cô ta đẩy nhẹ kính mạ vàng trên mũi mà không nói gì.

Cô ta đã thấy rõ ràng, ông chủ đã nhón chân lên!

Tô Tiểu Ngũ muốn chết đi cho xong, gương mặt khổ sở, không ngờ hai cô gái trẻ này lại có bối cảnh lớn như vậy.

Dưới sức mạnh to lớn của Tập đoàn An và thế lực hậu trường, dù không muốn, hắn ta cũng không thể làm gì. Người của hắn ta đều bị người của An Cẩn Thần đè xuống, nên chỉ có thể ngoan ngoãn lấy tiền ra giải quyết.

Thật đáng tiếc, mặt ngoài của nhà họ Tô không có đủ tiền, phải viết giấy nợ, còn cầm cố vài viên ngọc băng chủng mới có thể giải quyết xong.

Tất nhiên, An Nhiên không phải là kẻ chịu thiệt, chị ta đặt lãi suất rất cao.

Lần này, nhà họ Tô không chỉ thiệt hại một chút, mà còn phải mất vài năm mới hồi phục. Nhưng điều đó không liên quan đến An Mộc.

Cô vui vẻ chống cằm, thả hồn vào mộng.

Trong kịch bản gốc, cô kiêu căng, ngang ngược, mới khiến An Nhiên bỏ đi, tìm đến nhà họ Tô, làm cho danh tiếng của phỉ thúy nhà họ Tô vang dội.

Nhưng bây giờ, An Nhiên dường như đã kết thù với nhà họ Tô.

Vậy thì… có nên đuổi chị ta đi hay không… 

【Đã kết thù rồi, vậy thì khi đến đại hội phỉ thúy, hẳn là chị ấy sẽ không đến nhà họ Tô, và mình cũng không cần phải bắt nạt chị ấy…】

【Thôi, khó quá, không nghĩ nữa! Dù sao kịch bản đã vỡ rồi, mình cứ làm một con cá mặn, có chuyện gì thì tìm anh trai!】

Có An Cẩn Thần ở đây, cô có thể làm theo ý mình.

Nghĩ vậy, cô quay người, ngẩng cao đầu bước về phía xe, nhưng lại bị Tiểu Lý kéo nhẹ ống tay áo.

An Mộc quay đầu lại, ánh mắt lấp lánh: “Làm gì vậy, tiền của anh đã được trả lại, mau đi chữa bệnh cho cha mình đi.”

Tiểu Lý cúi người, lưng cong, cao một mét chín nhưng trông không cao hơn cô là mấy: “À, tiểu thư An, xin… xin lỗi, tôi thật sự không biết đó là đá gạch, đã đụng chạm đến cô, thật sự xin lỗi.”

An Mộc không phải người không hiểu lý lẽ, cô chỉ muốn có một câu trả lời, mới nói những lời ác ý. Nhưng bây giờ mọi chuyện đã sáng tỏ.

Nghĩ vậy, cô nhẹ nhàng mỉm cười, vỗ vai Tiểu Lý: “Ai da, thật sự không sao, tôi không biết anh thật sự không biết gì, còn tưởng anh là kẻ lừa đảo.”

“Thật sự là lần đầu tiên thấy nhà mở tiệm phỉ thúy nhưng lại không biết gì về phỉ thúy, nên nói những lời không hay, anh đừng để trong lòng, được không?”

 

Hết Chương 49: Em gái không nghe lời.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page