Danh sách chương

Chỉ là bận rộn một lúc, để lão Trần đi đón, ai ngờ tin tức tiếp theo về em gái lại là tín hiệu cầu cứu!!?

Dọa anh ta bị run tay, đổ cà phê nóng lên áo khoác, chưa kịp thay, vội vã đến khu vực phía Tây.

Đúng là không để người ta yên lòng.

An Cẩn Thần càng nghĩ càng tức, khó chịu kéo An Mộc ra khỏi người mình.

“Vị tiểu thư này, tôi quen cô sao?”

An Mộc không giảm nụ cười, thuận thế nắm tay anh trai ôm vào lòng. Cô không ngừng đong đưa cánh tay của anh ta, đôi mắt tròn xoe làm nũng.

“Ai da, anh cả, anh đừng giận mà, Mộc Mộc biết sai rồi, thật đấy. Em đã bị người ta bắt nạt, anh còn không an ủi em, anh không thương em nữa sao?”

Cô giả vờ lau nước mắt, nhưng trong lòng lại bắt đầu kể tội anh trai mình.

【Ồ, có lẽ là không quen thật, chỉ là khi nhỏ bị em cắn đầy sẹo trên tay, và luôn bảo em rằng anh cả là anh trai tốt nhất thôi.】

【Chỉ là khi em bệnh, anh khóc còn nhiều hơn em, còn không biết cách pha sữa, làm cho bình sữa nổi đầy bọt thôi.】

【Chỉ là cha mẹ không cho em ăn kẹo, thấy em buồn thì lén dùng tiền tiết kiệm của mình mua cho em cả va li kẹo, khiến em ăn đến nhập viện và bị cha đánh cho chạy quanh nhà thôi.】

【Chỉ là… haiz, haiz…】 

An Cẩn Thần nhíu mày, càng nghe càng thấy không đúng, liền nhấc cổ áo An Mộc lên, chặn lại dòng suy nghĩ của cô.

“Huhuhu, anh đang làm gì vậy? Anh đừng giận mà, em thật sự biết sai rồi, thả em xuống đi.”

An Nhiên khẽ cong môi, xem rất vui vẻ.

Không ngờ một doanh nhân thành đạt như An Cẩn Thần lại có một mặt này.

Nhưng, với một kẻ ngốc như An Mộc, dường như thế nào cũng không làm người ta ngạc nhiên nữa.

Hai người vừa cãi nhau vừa đi đến trước máy cắt đá.

“Chuyện gì đây?”

Giọng của An Cẩn Thần chậm rãi, nhưng ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào Tô Tiểu Ngũ, khiến tim của hắn ta như muốn nhảy ra ngoài.

Dù hắn ta có ngu đến đâu cũng biết người trước mặt không phải kẻ mà mình có thể đắc tội. Đây là đại thiếu gia nhà họ An, được gọi là “Diêm Vương sống”!

An Mộc có chỗ dựa, như một kẻ nịnh nọt, lập tức quên hết những bực bội vừa rồi, cô tức giận tố cáo Tô Tiểu Ngũ.

“Anh, anh không biết người này xấu xa đến mức nào đâu. Hắn dám dùng đá gạch giả làm phỉ thúy băng chủng để bán cho Tiểu Lý, chúng em đến đòi bồi thường mà hắn ta không chịu!”

“Hắn ta còn dùng danh hiệu ‘Vua đổ thạch’ để lừa gạt, An Nhiên không chịu nổi nên mới cá cược với hắn. Anh nhìn đi, đây là bản ký kết có dấu tay của họ.”

“Người này xấu xa đến cùng cực! Thấy mình không có cơ hội thắng còn đổi đá của chúng em, nhưng không ngờ viên kế tiếp lại là phỉ thúy đế vương.”

“Hắn ta lại giở trò bẩn! Muốn giết người diệt khẩu!”

“Anh, anh mà đến muộn chút nữa thì không còn em gái rồi!”

【Không chỉ là không còn cô em gái giả này, mà cả em gái ruột cũng không còn đâu!】

【Có phải người này quá xấu không! Lừa gạt đến tận đầu của chính chủ, không ngờ đúng không! An Nhiên mới là ‘Vua đổ thạch’ thật sự! Hừ hừ.】

【Nói dối là bản năng của con người, nhưng giả vờ ngầu là lỗi của hắn!】

An Cẩn Thần: “…??”

Hóa ra cái người che mặt nhận một triệu tiền mặt chính là An Nhiên?

Ngay cả khuôn mặt còn chưa nhìn rõ mà tiền đã không cánh mà bay.

An Nhiên có chút cạn lời, biết ngay An Mộc là đứa nhiều chuyện mà!

Mặt nạ còn chưa ấm chỗ đã bị lột sạch.

An Cẩn Thần còn chút nghi ngờ, anh ta ngẩng đầu, nhìn giá trị của phỉ thúy đế vương và phỉ thúy băng chủng, lúc đó mới tin lời An Mộc nói.

Dù là anh ta, khi nhìn thấy viên đá ba mươi nghìn mở ra tảng ngọc trị giá ba mươi tỷ cũng phải sốc. Huống chi hai người này còn đòi bồi thường gấp năm lần giá trị thị trường. Bảo sao người ta nảy sinh ý định giết người, nếu là anh ta thì cũng sẽ nảy sinh ý định đó.

An Cẩn Thần nhìn An Nhiên, đưa tay xoa đầu An Mộc.

Bốn mắt giao nhau, dường như đạt được sự đồng lòng.

“Giải quyết thế nào đây?”

Anh ta lạnh lùng hỏi, đầy áp lực.

Tô Tiểu Ngũ co rúm lại, bảo vệ đứng bên kéo người lên.

Hắn ta nuốt nước bọt, cẩn thận nói, cúi người: “An… Ngài An, tôi không biết hai vị này là em gái của ngài, nếu biết là em gái của ngài, tôi tuyệt đối không dám nảy sinh ý nghĩ này, thật đấy.”

“Ngài đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, tha cho tôi đi, tôi chỉ là người làm ăn nhỏ, không chịu nổi đâu.”

“Tôi biết sai rồi, ngài có thể mang ngọc và người đi, tôi tuyệt đối không dám làm trái, thật mà, tôi sẽ viết tuyên bố ở cửa nói mình là kẻ lừa đảo, tôi không phải ‘Vua đổ thạch’, huhuhu.”

“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi ngài…” Tô Tiểu Ngũ vừa nói vừa khóc, nước mũi nước mắt giàn giụa, trông thật thảm thương.

An Mộc nhìn muốn cười nhưng vẫn giữ thái độ cứng rắn. 

 

Hết Chương 48: Giải quyết thế nào đây?.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page