Danh sách chương

Giống như bây giờ, anh nhìn cô bé đang bận rộn, mặt không biểu cảm hỏi: “Em đang làm gì vậy?”

Cô bé sụt sịt, ngước lên nhìn thi thể đáng thương với gương mặt giống mình, lộ ra chút buồn bã: “Chị ấy đang ngủ, em muốn đắp chăn cho chị ấy.”

“Cô ấy đã chết rồi.”

“Chị ấy chỉ đang ngủ thôi, rồi sẽ tỉnh dậy mà.”

Thật không? 

Anh không tin.

Chết rồi là chết, làm sao có thể tỉnh lại?

Anh nghĩ rằng cô bé cũng là một kẻ ngốc.

Giống như cô gái kia, đều là những kẻ thiếu suy nghĩ.

Ồ, cô gái kia đã chết rồi.

Tô Vô Tức không có nhiều tiếp xúc với cô bé. 

Thực ra, chỉ một tiếng sau khi cô bé được đưa vào lồng thì xảy ra một vụ hỏa hoạn, kèm theo đó là những tiếng súng vô tận. 

Thời tiết ở nước A rất khô hạn, chẳng mấy chốc hơi nóng lan tới căn phòng nơi họ đang ở.

Cảnh hỗn loạn như vậy, anh đã chờ đợi quá lâu rồi, nhanh nhẹn mở khóa trên lồng của mình.

Anh có đủ cách để thoát. 

Chỉ là sau khi thoát ra, anh vô tình ngước nhìn cô bé bên cạnh.

Không biết có phải bị cô gái kia ảnh hưởng không, anh như bị ma quỷ xui khiến mà mở lồng cho cô bé.

Cái tâm của một “Thánh mẫu” chết tiệt.

Sau đó, Tô Vô Tức chạy đến từng chiếc lồng một, trả lại tự do cho họ. 

Mọi người đều chạy đi, khi quay đầu lại, chỉ thấy cô bé vẫn luôn ở bên cạnh mình giúp đỡ.

Tiếng súng bên ngoài ngày càng lớn, lưỡi lửa cuộn trào cùng khói đặc, không khí đầy mùi hôi thối làm người ta nghẹt thở.

Những người bên ngoài giống như ruồi không đầu chạy tán loạn, tiếng súng thì bám theo không rời.

Khi định dẫn cô bé đi thì tấm ván mục nát bị lửa thiêu cháy mất chỗ dựa, rơi xuống.

Trong khoảnh khắc sà nhà sắp đè xuống, cô bé lao tới, dùng tấm lưng yếu ớt của mình che chở đầu anh.

Thân hình nhỏ bé vẫn rất mong manh, trước sức mạnh của thiên tai thì lực lượng chẳng đáng kể, dù được cô bé cứu, tấm ván vẫn đè lên người.

Chỉ là không còn gây tử thương. 

Trong khoảnh khắc cận kề cái chết, bị đè kín, Tô Vô Tức chỉ cảm thấy hô hấp yếu ớt và khó khăn.

Ánh mắt trống rỗng, rơi vào thân thể cô bé nằm bên cạnh.

Mờ mờ ảo ảo, hình như anh nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. 

Chính là cô gái đó. 

Linh hồn ngủ yên bị đánh thức một lần nữa, quỳ một chân trước mặt anh, mái tóc dài buông xuống, lướt qua khuôn mặt non nớt, khẽ cười nhẹ: “Đứa trẻ đáng thương…”

Sau đó, thân thể bị đè của họ được giải thoát.

Linh hồn rách nát ấy, tại cùng một thời điểm, đã dốc hết sức lực cuối cùng, dùng hai thân xác để cứu lấy một người là Tô Vô Tức.

Khi cô bé kéo tay anh rời đi, anh lại chọn quay đầu. 

Trong khoảnh khắc đó, anh nhìn thấy linh hồn đáng thương bị những sợi xích sắt đen cuốn chặt.

Trong cơn chóng mặt, hình như nghe thấy cả tiếng xích sắt rỉ sét bị cô gái đó giằng co, vật lộn. 

Nhưng anh không thể cứu người đấy.

Ngay cả bản thân mình cũng không thể cứu được. 

Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi chìm vào hôn mê, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Rốt cuộc mình đã nắm được cái gì?

Ánh sáng của sự cứu rỗi hay là tro bụi rơi rụng?

“Sống tốt nhé, hãy sống sót, chị có thể cứu em, em tin không? Chị thực sự có thể cứu em, nhóc con.”

“Nếu chị thực sự cứu được em, em phải hứa với chị, hãy lớn lên thật tốt, dùng câu trả lời về tình yêu mà em tìm được để yêu chị.”

“Em không được chết đâu, nhóc con. Nếu em chết, chị sẽ buồn biết bao.”

Anh ngoan ngoãn nghe lời của cô gái đó.

Kể từ ngày hôm đấy, cuộc đời anh đã có ý nghĩa. 

Lúc nào cũng phải có người chờ đợi, sao lại không phải là mình?

Cô gái nói là sẽ trở lại, chỉ tiếc là sẽ không nhớ về anh.

Không sao, tình yêu đâu phải dựa vào ký ức. 

Anh là một đứa nhút nhát, sợ tất cả mọi thứ.

Nếu không phải cô gái đã nói với anh đó là tình yêu, là ánh sáng, có lẽ anh sẽ luôn nghĩ rằng đó là một thanh kiếm sắc bén.

Đối phương đã dạy anh tình yêu là gì.

Vì vậy, anh đến để yêu cô.

 

Hết Chương 423: Ngoại truyện – Quá khứ của Tô Vô Tức 3.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page