Danh sách chương

Sau buổi huấn luyện, cô gái cảm thấy sợ hãi và bất lực chưa từng có, máu nhiều đến mức rửa thế nào cũng không sạch.

“Mình không muốn thế này, mình không muốn thế này, tại sao?”

“Phải làm sao? Phải làm sao? Mình nên làm thế nào?” 

“Ai sẽ đến cứu tôi? Ai có thể cứu tôi?”

Khẽ lẩm bẩm, cầu nguyện lên Chúa.

Và rồi, người kia xuất hiện. 

Người phụ nữ đó, đứng trong ánh trăng trước cửa sổ, chắn lấy con dao. 

Bà ta nói: “Cô có hai lựa chọn.”

“Thứ nhất, tương lai sẽ luôn đồng hành cùng sự giả dối và máu me, nhưng cô sẽ có được quyền lực tối thượng và vinh quang.” 

“Không một ai dám trái ý cô.” 

“Cô sẽ có một đám người yêu mình, nhưng không yêu chính con người của cô.” 

“Con đường này tôi đã đi qua, có thể khẳng định rằng, tôi không hạnh phúc.”

“Thứ hai, cô có thể phá vỡ quy tắc, phá bỏ trách nhiệm mà thế giới này áp đặt lên mình. Có lẽ cô sẽ có được người thân thật lòng yêu thương, có lẽ sẽ cứu được nhiều người không đáng phải chết.”

“Nhưng tất cả điều này chỉ là có thể, tôi không thể hứa hẹn gì cả.”

An Nhiên bé nhỏ ngước lên nhìn khuôn mặt giống hệt mình, ánh mắt vô tình chạm nhau. 

Qua đôi mắt đen đó, chỉ thấy một nỗi buồn không hồi kết.

Cô gái không do dự, chọn con đường mà người phụ nữ chưa từng đi.

Ghét sự giả dối, ghét sự đẫm máu, càng ghét cái chết.

Về sau, người phụ nữ dẫn đi tìm kiếm thật lâu, cuối cùng chọn một món quà.

Đó là một con đường dẫn đến trại trẻ mồ côi, hai bên hàng cây không còn chiếc lá nào, và một cô gái cúi đầu đi trên đường.

Gió lạnh thổi qua, làm tung mái tóc dài màu nâu nhạt và vạt áo. 

Lúc đó, chị ta lạnh lùng nhìn, thấy cơ thể cô gái như con diều đứt dây, bay lên, rơi xuống, rồi chết đi.

Dù đã nằm trong vũng máu, cô gái vẫn cố gắng bò về phía chiếc túi xách rơi vãi, dùng sức lực cuối cùng nắm chặt một tấm thẻ ngân hàng mỏng manh.

Đôi môi đầy máu tươi cố gắng mấp máy, ngửa đầu cầu xin người qua đường gọi người trong trại mồ côi giúp mình. 

Nhưng, những người đi đường xung quanh chỉ giơ điện thoại lên quay, không ai tới giúp. 

Cho tới khi cô gái tắt thở, cho tới khi quần âu hoàn toàn bị nhuộm màu máu. 

Cho tới khi hai mắt bất lực nhắm nghiền lại. 

An Nhiên mới như bừng tỉnh sau khi xem một vở kịch, vô cảm thu lại ánh mắt, quay sang nhìn người phụ nữ cao hơn mình. 

“Là cô ấy sao?” 

“Đúng, là cô ấy. ‘Bug’ sẽ xuất hiện khi chương trình sắp sập, và cô ấy chính là ‘bug’, là hy vọng duy nhất của cô. Cô chính là nhân vật chính, ở một mức độ nào đó, có ảnh hưởng tới thế giới này.” 

“Tại sao lại là cô ấy?” 

“Không cha không mẹ, cơm trưa không phải chan với nước sôi thì là ăn với cải trắng. Nhưng mà, mặc dù trưởng thành trong một môi trường như thế, cô ấy vẫn giữ được tấm lòng tốt bụng, thực ra như vật khác dễ thương.” 

Người phụ nữ nhìn xuống An Nhiên: “Ra tay đi, nhân lúc thi thể vẫn còn ấm.” 

An Nhiên nhíu mày: “Như này không công bằng, bà có thể cho cô ấy cái gì?” 

“Ừm… để tôi suy nghĩ.” 

Lúc người phụ nữ nói ra lời này, dường như vô cùng ngạc nhiên, lại cũng có phần hài lòng. 

Nhưng An Nhiên nhìn ra vẻ khổ sở trong đôi mắt đó. 

Về sau, chị ta mới hiểu được, một khi quỹ đạo của thế giới bị thay đổi, “An Nhiên” kia sẽ không còn tồn tại. 

An Nhiên của hiện tại, sẽ là quỹ đạo duy nhất. 

Thế nhưng lúc đó, người phụ nữ xoay chuyển mắt, nở một nụ cười.  

Nói: “Cô gái có một trái tim lương thiện và kiên cường, dù trong môi trường khó khăn đến đâu cũng có thể giữ được sự lạc quan và nụ cười.”

“Vậy thì hãy cho cô ấy thêm vận may vô thượng và một người bạn đời hoàn hảo nữa nhé~”

 

Hết Chương 418: Ngoại truyện – Lựa chọn của An Nhiên 2.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page