Danh sách chương

Khi một người chết, sẽ chảy bao nhiêu máu?

Câu trả lời này, An Nhiên đã biết từ khi năm tuổi.

Khi đó, chị ta không có gì cả, phải gánh chịu trách nhiệm mà IEI áp đặt, tranh đoạt, chiếm lấy, và sống sót.

Nhưng giờ đây, chị ta sở hữu những nguồn tài nguyên hàng đầu thế giới và vô số kẻ theo đuổi, cùng những “người thân” xu nịnh, tâng bốc. 

Thế nhưng vẫn không thể thoát khỏi những cảnh tượng đẫm máu và môi trường khắc nghiệt không thể chịu nổi.

Vui không?

Hiện tại, dù ngồi trên đỉnh cao quyền lực của nước A, An Nhiên vẫn thường tự hỏi câu hỏi đó.

Nhưng mỗi khi muốn tìm câu trả lời, luôn có những việc khác nhau ngăn trở.

Vậy nên, An Nhiên hiểu ra. 

Quy tắc không cho phép chị ta nảy sinh ý nghĩ tự nghi ngờ bản thân. 

Đây là quỹ đạo mà thế giới này hài lòng, không màng đến ý kiến của chị ta.

Điều duy nhất có thể làm chỉ là tuân phục và làm theo.

Sau khi xử lý xong hậu quả do Tô Cẩn giết người để lại, An Nhiên đã tức giận mắng chửi tất cả, rồi một mình trở về địa chỉ IEI quen thuộc.

Chẳng bao lâu sau, họ sẽ lại tìm đến.

Xin lỗi, làm lành, thể hiện thành ý.

Mỗi lần đều như vậy.

Dù đã biết, tình yêu mà họ luôn miệng nói đến hoàn toàn là vì lợi ích. 

Ghét bỏ, nhưng không thể thoát ra.

Dù đây là một thế giới đổ nát, chị ta cũng không thể thay đổi điều gì. 

An Nhiên đưa tay ra bắt lấy ánh trăng, không kìm được suy nghĩ đang tản mạn.

Có lẽ ngay từ đầu đã là sai lầm.

Căn cứ IEI đặt tại trung tâm của khu ổ chuột, trước khi người đàn ông đã nhận nuôi chị ta xuất hiện, nơi đây đầy rẫy cái chết và oan khuất.

Người phụ nữ với dáng hình mảnh mai khoác lên mình chiếc áo choàng trắng, mái tóc dài, thẳng buông trên vai. 

Bước đi chậm rãi, từng tấc đất đều kể về sự tang thương.

Nhưng An Nhiên không cảm nhận được bất kỳ cảm xúc nào, giữa chị ta và thế giới này tự nhiên có một lớp ngăn cách vô hình.

Nhưng phải nói trước 

Trước khi đến nơi này, An Nhiên chưa từng nghĩ mình sẽ gặp phải chuyện không gian song song.

Nhưng bây giờ, vẻ mặt bình thản, không gợn sóng, nhìn đứa trẻ nhỏ nhắn ấy trốn vào góc tường khóc.

Trong khe hở của thời không rối loạn, chị ta đứng sau lưng cô bé. 

Rất gần, nhưng thật ra lại rất xa, rất xa.

Có lẽ rất lâu trước đây, An Nhiên sẽ đến an ủi, nhưng giờ đây, chị ta đã không còn tâm trí và sức lực để làm điều đó.

Vậy nên, không động đậy, chỉ khẽ ngáp một cái.

Chỉ một chút động tĩnh như vậy, đứa trẻ ấy lại nghe thấy, cảnh giác quay đầu. 

Mái tóc dài từ nhỏ đến lớn luôn mềm mại, lúc xoay người tung bay như dải lụa đen trong đêm.

Ngay sau đó, con dao ngắn quen thuộc xuất hiện trong lòng bàn tay cô bé, ánh dao trắng lướt qua trước mắt An Nhiên, tựa như một ngôi sao băng.

Xua tan bóng tối trước mắt.

Từ dưới ống tay áo dài, con dao ngắn giống hệt cũng bật ra trong khoảnh khắc đối phương hành động.

Cạch!

Tiếng hai lưỡi dao va chạm vang lên.

An Nhiên đột nhiên bật cười.

Cười sự cảnh giác của mình thời thơ ấu, cũng cười cho sự bi ai của cuộc đời.

Thì ra, mình chưa bao giờ được nhẹ nhõm. 

Dù là khi còn nhỏ hay bây giờ. 

Cơ thể, thần kinh, và phản ứng vô thức đều là sự phản kháng.

Ngay cả khi trước mặt là đứa bé chỉ chừng bảy, tám tuổi, nó cũng đầy hung hãn và cảnh giác.

Thậm chí không hỏi người đến là ai, chỉ giơ thẳng tay, cố giết đối phương.

… 

Hồi bé, An Nhiên từng có một giấc mơ, trong mơ có một người phụ nữ kỳ lạ.

Cao lớn, mạnh mẽ, cũng cầm một con dao ngắn như thế.

Đó thực ra là ngày đầu tiên An Nhiên giết người. 

 

Hết Chương 417: Ngoại truyện – Lựa chọn của An Nhiên 1.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page