Danh sách chương

【Huhuhu, chỉ là anh có thể ăn ít lại không, béo quá, nặng quá em cũng không kéo nổi, cả hai đều bị cá mập ăn mất thôi.】

Mặt An Trạch Ức tối sầm lại, hai ngón tay kẹp chặt má mềm của An Mộc, giọng anh ta trầm xuống: “Mộc Mộc, em nghĩ anh béo sao? Còn nữa…”

An Trạch Ức ngập ngừng, không biết có nên hỏi điều mình đang băn khoăn không. Anh ta suy nghĩ vài giây, rồi quyết định tạm gác lại nghi vấn của mình. 

“Anh trai! Anh làm gì vậy! Anh không béo, anh đâu có béo! Hu hu! Đau quá! Đau quá! Hu hu!”

An Mộc kêu lên, từ nhỏ đã quen được cưng chiều, giơ tay định đánh An Trạch Ức. Nhưng hai người chênh lệch chiều cao quá nhiều, cô chưa kịp làm gì đã bị An Trạch Ức giữ chặt tay chân, đứng im tại chỗ.

“Ôi, An Trạch Ức, đừng bắt nạt em gái!” Mẹ An mặt mày nghiêm nghị, định kéo hai người ra, rồi nhớ đến An Nhiên, quay lại nhẹ nhàng an ủi: “An Nhiên, con đừng nghe lời của thằng bé, ngoài miệng thì độc nhưng trong lòng thì mềm, quen rồi sẽ ổn thôi, con ngoan.” 

Bà ấy vươn cái tay đeo vòng ngọc kéo An Nhiên, An Nhiên không né tránh, lạnh lùng nhìn hai người đang đùa giỡn. 

Nghe thấy tiếng lòng của An Mộc, ánh mắt của chị ta càng trở nên u ám.

【Hu… Đồ xấu xa An Trạch… rơi xuống biển thì em không cứu anh nữa!】

【Em sẽ mách cha, anh bắt nạt người khác!】

【Chị ơi, nghe em giải thích! Em thật sự không cùng phe với anh ấy, lòng em hướng về chị huhuhu! Em mãi mãi yêu chị!】

Nét mặt của An Trạch Ức càng thêm kỳ quái, rõ ràng không thấy An Mộc mở miệng nhưng lại nghe được tiếng nói của cô. Anh ta lại nghi ngờ sờ cằm mình, buông An Mộc ra, lẩm bẩm: “…Có phải mình chưa tỉnh ngủ không?”

An Mộc định lên tiếng phụ họa, nhưng lại thốt ra: “Anh trai, sao lại nói về mình như vậy, An Nhiên sau này cũng là em gái của anh mà.” 

An Nhiên không nói gì, dáng vẻ đầy ẩn ý, nhìn cô gái trước mặt với vẻ dịu dàng như nước, nhưng những gì chị ta nghe thấy lại là…

【Khốn kiếp, dáng vẻ thảo mai này của mình không sửa được sao!? Đụ má! Sao lại bắt mình phải theo kịch bản chứ!!】

【Hoàn toàn không thể kiểm soát được! Phiền chết mất! Không thể trốn khỏi số phận chết tiệt này sao!】

【Đúng đúng! Anh ấy chưa tỉnh ngủ, anh trai ngốc của mình! Anh ấy mất trí rồi, nói năng lảm nhảm!】

【Nói gì cũng dám nói! Anh ấy muốn bị đem đi cho cá mập ăn mà!】

【Chị ơi, em không giống anh ấy, em yêu chị huhuhu! Tâm hồn em hướng về chị như hướng về lá cờ đỏ năm sao! Muôn năm!!】

An Mộc nghĩ ngợi, rồi quay lại đẩy An Trạch Ức, giọng nói dịu dàng: “Anh trai mau đi nghỉ đi, đến giờ ăn tối em sẽ gọi anh dậy.”

【Sao không nói chuyện đàng hoàng được nhỉ??!! Trước đây mình thật sự không thế này huhuhu! Rõ ràng trước đây rất bình thường mà?】

An Mộc khóc không ra nước mắt, trong lòng la hét ầm ĩ. Nhưng bên ngoài vẫn giữ vẻ tinh tế, hàng mi cong rậm rủ xuống, môi nở nụ cười. 

An Trạch Ức nhìn qua An Nhiên và mẹ đang đứng một bên, rồi lại nhìn em gái. 

Anh ta nổi da gà, quay người bỏ đi. 

Anh ta nghĩ mình đã phát điên. 

An Nhiên hít một hơi sâu, chỉnh lại mái tóc dài mềm mượt, ngón tay ẩn dưới lớp áo sơ mi chậm rãi co lại. Ánh mắt chị ta lóe lên, thu lại ánh nhìn từ An Trạch Ức, rồi chăm chú nhìn An Mộc.

Gia đình này có vẻ thú vị hơn chị ta nghĩ, dường như An Trạch Ức cũng có thể nghe thấy tiếng nói của An Mộc, nên mới lúng túng như vậy. 

Vậy thì, ở lại đây thêm một thời gian cũng không tệ.

An Mộc tiễn An Trạch Ức đi, quay lại đã gặp ánh mắt của An Nhiên, lưng cô cứng lại, toàn thân căng thẳng.

【Huhuhu chị ấy thật sự không thích mình! Chị ấy thật sự không thích mình! Mình đáng yêu, ngoan ngoãn thế này mà chị ấy cũng không thích, a a a!】

【Sao lại vậy? Chị ấy thích khỉ trên núi Nga Mi à! Không thích một cô em gái yên tĩnh à? Tôi không sống nổi nữa!】

【Chết tiệt, tại sao phải ép tôi theo kịch bản chứ a a a, một người chị dịu dàng như thế này, ai mà không yêu chứ!!】

【Hôm nay… hôm nay mình sẽ rời khỏi cái nhà này, mình phải đi, huhuhu! Mẹ ơi, mạng của con là quan trọng nhất a a, mẹ hiểu con mà đúng không?】

An Mộc mỉm cười, quay người chạy đến bên mẹ An, bắt đầu làm nũng, gọi món từ dì trong bếp. 

Trong đại sảnh sang trọng của biệt thự, cô gái vui vẻ rạng rỡ, cả cảnh tượng như một bức tranh đẹp đẽ. An Nhiên đứng một bên, nhìn mẹ mình, người lẽ ra là của mình, đang được An Mộc ôm chặt. 

Nhưng trong đầu chị ta lại nghe thấy tiếng nói của An Mộc…

【Mẹ ơi, tối nay con sẽ ra khơi huhu, để con ăn ngon chút đi!! Con muốn ăn dê hấp, đuôi nai hấp, vịt quay, gà quay, ngỗng quay, heo quay, vịt quay…】

Sắc mặt của An Nhiên càng thêm phức tạp, nhìn chiếc váy của cô gái vung lên. 

 

Hết Chương 4:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page