Danh sách chương

“Chậc!”

An Mộc bực bội hít sâu, xóa hết những hình ảnh không nên có trong đầu.

Cô lấy lại bình tĩnh, quay lại tầng trên, nhưng khi đến khúc cua, cô phát hiện ra hai người đặc biệt.

“Anh Cẩn, em biết hôm nay anh sẽ đến, nên em đã theo cha tới đây, anh thấy em thì có vui không?”

Cô gái mặc một chiếc váy trắng tinh phiên bản giới hạn, khoác ngoài chiếc áo len màu vàng nhạt, ánh mắt đầy kỳ vọng nhìn chàng trai trước mặt.

Chàng trai cao ráo, đẹp trai, nhưng lại lạnh lùng liếc nhìn cô ta. 

Khi nghe câu hỏi của cô gái, cậu ta chỉ khẽ gật đầu: “Ừ.”

Tưởng Lỵ Nhi biết rõ thái độ của Tô Cẩn, trong giây lát có chút buồn bã, nhưng vẫn cố tỏ ra vui vẻ: “Em cũng rất vui! Anh Cẩn, sau này anh có thể đến thăm em nhiều hơn không, em thật sự rất thích anh.”

An Mộc mở to mắt, nhanh chóng lùi lại, áp sát vào tường phía bên kia. 

Cô nhướn mày, tâm trạng hóng hớt bỗng dưng vượt qua cả ý định quay lại ăn tối, huống chi nếu xuất hiện lúc này, chẳng phải sẽ khiến nhà họ Giang khó xử sao?

Cô che miệng cười lén, rồi mới nhớ ra rằng Tô Vô Tức đang đợi mình, nên liền lén lút lấy điện thoại ra gõ tin nhắn.

Đinh đoong—

Trong không gian yên tĩnh, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy rõ, huống chi là tiếng chuông thông báo tin nhắn.

Khi cúi đầu, Tô Vô Tức thấy đó là tin nhắn của An Mộc, đôi mắt u buồn của sáng lên, nhanh chóng mở tin nhắn. 

An Mộc: Đoán xem tôi gặp nè!!

Ánh mắt Tô Vô Tức lóe lên niềm vui, anh trả lời.

Tô Vô Tức: Gặp ai vậy?

Một tiếng ‘đinh đoong’ quen thuộc vang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người trong góc.

Lúc này An Mộc mới nhận ra mình quên bật chế độ im lặng, trong giây đó, cô chỉ muốn độn thổ, còn hai người đang nói chuyện cũng nhận ra điều bất thường.

“Ai đấy?” 

Giọng của Tô Cẩn tràn đầy sức mạnh, còn nhuốm cả sự tức giận.

An Mộc co chân lại, lập tức quay người chạy trốn vào phía trong.

Nhưng khoảng cách giữa ba người vốn dĩ rất gần, Tô Cẩn lại có đôi chân dài, đi nhanh hơn. 

Cậu ta bước nhanh tới, nắm lấy vai cái người ở trong chiếc áo khoác đỏ và xoay người cô lại.

Sức lực không hề nương nhẹ, An Mộc chỉ cảm thấy vai mình đau nhói. 

Hít một hơi lạnh, ngước lên thì bắt gặp ánh mắt của Tô Cẩn và Tưởng Lỵ Nhi.

Tô Cẩn: “Sao lại là cậu?”

An Mộc: “…”

Cô cũng muốn biết tại sao.

Sự gượng gạo là chủ đề chính của buổi tối hôm nay.

Ba người họ không hẹn mà cùng hiện lên vẻ mặt khó xử, đặc biệt là Tưởng Lỵ Nhi, mặt càng không giữ được bình tĩnh.

Cô ta cười gượng, chào hỏi: “Đã lâu không gặp, An Mộc, dạo này thế nào?”

Sau vụ việc của Lý Chiêu Đệ, cô ta không đi học nữa, mà cũng không tham gia tiệc nhận thân của An Nhiên, nên tính ra đã lâu không gặp họ. 

An Mộc khẽ nhếch môi, do dự một chút, rồi mới chậm rãi vuốt lại mái tóc dài của mình, dù vai vẫn còn đau.

“Không tệ, ít ra tôi sống ra dáng con người.”

Sắc mặt Tưởng Lỵ Nhi thay đổi. 

Ban đầu chỉ muốn thăm dò xem An Mộc có nghe thấy mình nói gì không, nhưng giờ xem ra, không chỉ nghe thấy, mà còn tặng thêm một gói lời châm biếm.

Chẳng phải đang nói rằng mình sống không ra dáng con người sao?

Tất cả sự nhún nhường của cô ta đều dành cho Tô Cẩn.

Mình yêu anh ấy, nhưng anh ấy không yêu mình. 

Vậy nên, đáng đời.

Tô Cẩn hơi ngạc nhiên nhướn mày: “Sao cậu lại ở đây?”

An Mộc không buồn nhịn cười, cười khẩy một tiếng: “Liên quan gì đến cậu?” 

Ánh mắt Tô Cẩn lập tức lạnh đi, nhưng vì đang ở chốn đông người nên cậu ta giữ mặt mũi, nói chuyện với An Mộc bằng giọng điệu nhẹ nhàng hơn.

“Tôi nghe nói nhà họ An nhận lại An Nhiên, cô ấy dạo này thế nào rồi? Khỏe không? Vết thương đã lành chưa?”

Câu hỏi này lập tức chạm vào điểm dễ nổ của An Mộc. 

Cô trừng mắt, liếc mắt một cái đầy khinh bỉ, không hề thích hành vi của Tô Cẩn khi vừa treo Tưởng Lỵ Nhi, lại vừa tơ tưởng đến chị mình.

Đây chính là kiểu đàn ông “một chân đạp hai thuyền”, vừa hưởng thụ lợi ích và cảm xúc mà Tưởng Lỵ Nhi mang lại, vừa lấy danh nghĩa “theo đuổi tình yêu đích thực” để quấy rối chị mình.

Đàn ông như vậy, quả thực là mặt dày đến đỉnh điểm.

“Những gì không nên nhìn thì đừng nhìn, những gì không nên nói thì đừng nói, những gì không nên hỏi thì đừng hỏi. Chuyện nhà tôi khi nào đến lượt cậu quan tâm?”

“Lo chuyện của mình trước đi đã, tuyết trước cửa nhà mình còn chưa quét sạch đã đi lo chuyện người khác rồi sao? Chị tôi sống rất tốt, trước khi cậu chết, chị ấy chắc chắn sẽ không chết.”

Khóe môi Tô Cẩn khẽ giật, cuối cùng không nói gì.

Nhưng Tưởng Lỵ Nhi thì không thể giữ im lặng. 

Trong mắt cô ta, Tô Cẩn giống như tiên hạ phàm, hoàn toàn không có một chút sai sót nào, tất nhiên không thể để An Mộc phỉ báng người mình thích. 

 

Hết Chương 348: Tất cả sự nhún nhường.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page