Danh sách chương

Tô Vô Tức hài lòng với kết quả này, buông tay, nhanh chóng quay trở lại tầng năm, như thể không muốn để cô gái đợi quá lâu. 

Đêm đã khuya, cô rất mệt. 

Còn lại một mình, Quý Nhất bĩu môi. 

Việc xin lỗi không phải chuyện lớn, mặt cũng chẳng cần phải giữ, nhưng vấn đề là, anh ta thậm chí còn không biết mình đã sai ở đâu! 

Dù bảo vệ người của mình cũng không nên bảo vệ bừa bãi như thế chứ! 

… 

Sau khi quay lại, điều đầu tiên Quý Nhất làm chính là cúi gập người trước An Mộc, tiếp theo là giọng nói vô cùng thành khẩn: “Xin lỗi! Tôi sai rồi!”

“??” 

Bên ngoài cửa sổ du thuyền, những giọt mưa rơi xuống làm tan vỡ mặt biển, không khí ẩm ướt mang theo hương vị của đại dương tràn vào căn phòng, bao phủ lấy An Mộc đang ngơ ngác. 

Cô ngẩng đầu nhìn chị Yến Yến, rồi lại nhìn Quý Nhất, đôi mắt đen sáng lấp lánh không che giấu nổi sự hoang mang. 

“Anh sai ở đâu?”

Quý Nhất đứng thẳng người, gãi gãi búi tóc của mình. 

Thật lòng mà nói, anh ta cũng không biết mình sai ở đâu. 

Tô Vô Tức trốn ở bên ngoài, chậm rãi tựa lưng vào tường. 

Vốn định rời đi sau khi Quý Nhất xin lỗi xong, anh không muốn An Mộc phải tốn thời gian chào tạm biệt. 

Dù sao, cô trông thực sự rất cần nghỉ ngơi. 

Chỉ là… Quý Nhất thật ngốc, anh đã đánh giá quá cao trí thông minh của anh ta. 

Không còn cách nào khác, Tô Vô Tức đành bước ra, liếc nhìn người mặc đạo bào kia, giọng nói lạnh lùng: “Quý Nhất đã xem sai quẻ cho em.” 

“An Mộc, em không cần phải lo lắng về mệnh cách của mình, vì Quý Nhất chưa bao giờ đoán đúng.” 

Quý Nhất không phục bĩu môi, hai tay nắm chặt vào nhau, bị che khuất bởi chiếc áo dài của đạo sĩ.

Với anh ta, lời của Tô Vô Tức thật cay nghiệt.

Trong số những người có mặt, chỉ có ông quản gia là nhẹ nhàng nhất, cười mãn nguyện, tự hào về thành quả của mình. 

An Mộc chớp mắt, chống tay lên ghế sofa, nghiêng người nhìn Quý Nhất, rồi phát hiện dưới áo đạo sĩ của anh ta, ngón giữa đang lén lút giơ lên.

Có lẽ biểu cảm giận mà không dám nói của anh ta quá buồn cười, cô không nhịn được mà bật cười.

Nhưng mọi người xung quanh đều im lặng, ông quản gia giữ chuẩn mực nghề nghiệp, chị Yến Yến thì đơn thuần không dám lên tiếng. 

Còn Tô Vô Tức thì sững lại. 

Anh có giác quan nhạy bén, tất nhiên đã nhìn thấy động tác của Quý Nhất, dù không hiểu ý nghĩa của nó, nhưng An Mộc đã cười, vậy thì không cần so đo nữa.

Anh cũng hơi nghiêng đầu, ánh mắt chứa đầy ý cười khi nhìn cô. 

Chỉ còn lại tiếng cười của An Mộc vang lên trong không gian yên tĩnh, khiến cô có chút xấu hổ. 

Khóe miệng An Mộc giật giật, cố nén tiếng cười của mình: “Thôi nào, không sao đâu, chuyện này không đáng để xin lỗi mà, bình thường tôi gặp xui xẻo suốt.”

“Và anh cũng không lấy tiền của tôi đúng không? Chúng ta đâu phải giao dịch gì, nói gì cũng là quyền tự do của anh.”

Quý Nhất cảm động, nhưng chưa kịp bày tỏ lòng biết ơn với An Mộc, thì cô đã tiếp tục với giọng điệu tinh nghịch. 

“Dù tôi chỉ hơi buồn một chút thôi, nhưng nghĩ lại, bây giờ anh còn buồn hơn tôi nữa, haha. Dù sao thì, một đạo sĩ bị người khác đánh giá là xem quẻ không bao giờ đúng cũng đau lắm nhỉ.”

“Đó chẳng khác gì việc ‘đánh gãy hai chân anh, rồi đưa cho anh hai chiếc nạng, sau đó còn đến giáo dục anh rằng phải biết ơn’. Đúng là đánh thẳng vào lòng người, haha, anh thật đáng thương.” 

Quý Nhất: “?”

Anh ta chẳng nghe thấy chút ý nghĩa thương hại nào trong lời nói của cô, ngược lại còn cảm thấy bị khinh thường, châm biếm một cách đáng xấu hổ!

Quý Nhất hít sâu một hơi, điều chỉnh ngón giữa, giờ thì nhắm thẳng vào cô. 

Anh ta biết ngay nhà họ An thật đáng ghét! 

Từ trên xuống dưới đều đáng ghét! 

Nụ cười của An Mộc lập tức tắt ngúm: “?”

Đừng để tôi phải bẻ gãy ngón tay của anh đấy!

Mưa vẫn rơi, cả thế giới bị bao phủ bởi lớp sương mù, trên boong tàu, một tấm kính trong suốt được dựng lên để che mưa, bên dưới là hình bóng cô độc của Tô Vô Tức. 

Trước mặt là sáu đồng xu cũ xếp thành hàng, lấp lánh dưới ánh đèn. 

Anh chỉ ngồi lặng lẽ nhìn xuống bàn, không biết đang suy nghĩ gì. 

Nhưng từ phía sau nhìn lại, dáng vẻ có chút cô đơn và lạc lõng, khiến cho không khí xung quanh càng thêm lạnh lẽo. 

Bước chân nhẹ nhàng vang lên phía sau, Tô Vô Tức lập tức dừng việc xem quẻ, chậm rãi quay đầu lại: “Có chuyện gì vậy?” 

Quý Nhất hiếm khi tỏ ra nghiêm túc, ngồi sát bên cạnh anh. 

Nhưng ngay sau đó, Tô Vô Tức như bị kim chích, nhanh chóng di chuyển sang một bên, động tác rất nhanh nhẹn. 

Quý Nhất bĩu môi, vẻ mặt như thể bị tổn thương. 

“Đến mức đó sao? Chẳng phải tôi chỉ nói vài câu về cô bạn gái nhỏ của cậu thôi à? Tô Vô Tức, cậu thật nhỏ mọn, không chỉ muốn đánh tôi mà còn ghét bỏ tôi thế này?” 

Tô Vô Tức lặng lẽ thu dọn mấy đồng xu, giọng nói bình thản: “Cô ấy không phải.”

 

Hết Chương 338: Nhà họ An thật đáng ghét!.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page