Danh sách chương

Mười phút trước——

Không xa chiếc ca nô nhỏ, có một chiếc du thuyền lớn hơn đang neo đậu, ánh đèn trong đêm tỏa ra như những bông hoa hướng dương vàng rực.

Huyền ảo và lộng lẫy.

Trên boong tàu, một chàng trai đang nhắm mắt dưỡng thần, mặc một bộ trang phục Tàu màu trắng như ánh trăng, trên cổ tay đeo một chuỗi hạt Phật tròn trịa. 

Dưới ánh đèn, chiếc mũi cao và ngũ quan tinh tế của anh toát lên vẻ đẹp vừa ấm áp vừa hoài cổ. 

Trông không vui vẻ gì.

Sau lưng là một chàng trai trẻ trong trang phục đạo sĩ, môi mấp máy, dường như đang nói gì đó, lải nhải không ngừng.

Điều này càng khiến chàng trai trên boong tàu nhíu mày sâu hơn, đôi mắt dưới cặp kính mạ vàng trở nên tối tăm, bàn tay cầm chuỗi hạt siết chặt, nổi lên những đường gân xanh rõ ràng. 

Tô Vô Tức lặng lẽ ngước mắt, không nói một lời. 

Nhưng người kia không biết điểm dừng, càng nói càng hăng, như đang trong cơn khủng hoảng tuổi trung niên. 

Cho đến khi bị thái độ của Tô Vô Tức làm tổn thương, anh ta thở dài, đặt mình vào vị trí trưởng bối: “Haizz, cậu có nghe những gì tôi nói không? Sư phụ bảo tôi vượt ngàn dặm đến tìm cậu, đây là thái độ của cậu sao?”

“Khó khăn lắm mới về Trung Quốc đón sinh nhật, cậu còn không chịu về nhà gặp mặt hả? Sư phụ chỉ nhớ đến một mình cậu thôi, cậu có nghe tôi nói không? Tức Tức?”

Tô Vô Tức trông có vẻ bực bội, nhíu mày chặt hơn.

Anh tháo chuỗi hạt và kính mắt một cách chậm rãi, rồi bước lên lan can.

Tiểu đạo sĩ mở to mắt: “Tức Tức??! Tức Tức? Tức Tức? Cậu có gì thì nói đi!”

Tô Vô Tức liếc mắt nhìn anh ta một cái, rồi nhảy xuống.

“Đừng nghĩ quẩn nhé!”

Bùm!

Tiểu đạo sĩ phản ứng cực nhanh, lao tới, nhưng thứ còn lại chỉ là một chuỗi hạt và cặp kính mạ vàng.

Anh ta ngước nhìn trời, bấm ngón tay tính toán, lẩm bẩm: “Xong rồi, chỉ là mừng sinh nhật thôi mà, lại thành ngày giỗ rồi.”

Lúc này, một ông lão phong thái nhã nhặn bưng một tách trà ô long bước tới. 

Dường như đã đoán trước được cảnh chỉ có một người, ông ta tự mình đặt tách trà xuống trước mặt tiểu đạo sĩ và an ủi: “Đừng lo, cậu Quý, nếu tính toán của cậu chính xác, ngài ấy đã không sống đến bây giờ đâu.”

Tiểu đạo sĩ: “……”

Cảm ơn, tôi cảm thấy được an ủi rồi. 

… 

Tôi rơi vào chiếc lồng giam, bỏ lại phía sau những ồn ào và rắc rối.

Ở nơi dòng nước xanh thẳm giao thoa, tôi đếm ngược đến ngày tàn của mình.

Đó rõ ràng là một chốn bình yên, nhưng lại lan tỏa một hơi thở độc ác.

Những đàn cá bơi lội xung quanh chỉ là một sự tĩnh lặng chết chóc, đôi mắt trắng dã ẩn nấp trong những dấu vết dần suy tàn.

Tôi lặng lẽ chờ đợi sự chìm đắm của những vì sao đêm dài, chỉ vì đây là đáy biển hư ảo, ngôi mộ của tôi.

— Tô Vô Tức.

… 

Chị Yến Yến đã đợi đến mức không còn kiên nhẫn nữa.

Dù chị ta tin vào khả năng của học trò mình, nhưng trong bóng đêm tự nhiên thế này, con người trở nên quá nhỏ bé. 

Nhìn xa xăm, không thể phân biệt được đâu là biển, đâu là trời. 

Khi đèn pha bật lên, những con sóng bị gió cuốn lên không còn chỗ ẩn nấp, chúng lấp lánh như những vảy cá, rồi lại bị dòng nước cuốn trôi đi.

“Mộc Mộc! Mộc Mộc!”

Không có ai đáp lại.

Thế giới dường như chỉ còn lại một mình chị ta, có lẽ sâu trong lòng biển vẫn có những sinh vật đang rình rập, chờ đợi cơ hội hành động.

Bất ngờ, một vật thể đen không xác định phá vỡ mặt nước đen ngòm, từ bên dưới bám lấy thân ca nô.

Ào!

“Đụ má!”

Âm thanh của dòng nước làm cô gái giật mình, cơ thể lùi lại một bước trong sự hoảng sợ.

Khi con người bị kích động đến cực điểm, phản ứng của họ sẽ không còn kiểm soát được, và chị Yến Yến cũng không ngoại lệ, nhanh chóng giơ chân lên định đá vào vật thể không rõ đó. 

Nhưng lúc này, An Mộc bắt đầu dồn lực, nửa thân mình nhô lên khỏi mặt nước. 

“Chị Yến Yến, nhìn xem em phát hiện được gì này!” 

Giọng nói quen thuộc tràn đầy niềm vui vang lên, cô gái cười khúc khích, một tay kéo kính bảo hộ lên, một tay kéo thứ gì đó trên mặt nước.

Điều này khiến chị Yến Yến, người đang giơ chân, bị khựng lại, cơ thể lắc lư một chút rồi thở hắt ra: “Mộc Mộc, em sẽ khiến chị chết vì sợ mất! Cái trò dọa người thế này là học từ ai vậy…? Trời đất ơi! Em kéo được một người lên?!”

Chưa kịp bình tĩnh lại thì đã thấy học trò cưng của mình kéo theo một chàng trai đẹp trai từ dưới nước lên.

Chàng trai đó chỉ đeo một chiếc kính bảo hộ, có vẻ là người đam mê lặn tự do. 

Không giống như họ với bộ đồ bơi cao su, đối phương mặc một bộ đồ Tàu màu trắng như ánh trăng, nhưng đã ướt sũng. 

Mái tóc ngắn dính sát vào đầu, nước biển nhỏ giọt từ những sợi tóc trên cổ. 

Anh tỉnh táo, khi thấy chị Yến Yến đang nói về mình, anh còn ngẩng đầu lên và mỉm cười: “Xin chào.” 

 

Hết Chương 329: Không có ai đáp lại.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page