Danh sách chương

Có lẽ ánh mặt trời quá rực rỡ, chị ta chỉ cảm thấy có thứ gì đó đâm vào mình, khiến trái tim trở nên xót xa.

Chưa từng có ai nói rằng, chị ta không có bất kỳ nghĩa vụ hay trách nhiệm nào phải gánh chịu hình phạt không thuộc về mình.

Chị ta luôn yêu cầu bản thân phải xuất sắc, yêu cầu bản thân phải dẫn dắt IEI, cứu người mà mình yêu quý, người ấy luôn nói về trách nhiệm và nghĩa vụ. 

Người kia đưa chị ta trở lại IEI, mục đích là để đào tạo một người thừa kế đủ tiêu chuẩn.

Nhưng suốt bao năm qua, chị ta vẫn không biết mình thực sự muốn gì. 

Bảo vệ IEI, bảo vệ mọi người, tất cả chỉ vì câu “người có khả năng phải làm nhiều hơn”.

Mình có hạnh phúc không? 

Không rõ nữa.

Đó chỉ là một trách nhiệm.

Mình cũng chưa từng nhận được lời cảm ơn nào, chẳng phải đó là điều đương nhiên sao?

Nhưng đột nhiên có người nói với chị ta rằng, đó không phải là điều đương nhiên, mình xứng đáng được cảm ơn, mình nên nghĩ về những điều bản thân thực sự muốn làm.

An Nhiên khẽ cười, đôi mắt trở nên ấm áp hơn, nghiêm túc nhìn lại An Mộc, người thấp hơn mình một đoạn. 

Thật sự không biết xấu hổ, vào lúc này mà vẫn không quên tự tâng bốc mình, nói là chị ta yêu em gái ư? 

Đùa cái gì vậy?!

Chỉ cảm thấy có chút đáng yêu thôi. 

An Thiếu Vũ hiếm khi rơi vào trầm tư.

Anh ta thực sự đã đồng ý với suy nghĩ của An Nhiên, vì dù sao một trăm cái gập bụng đối với thể lực của đối phương cũng chẳng là gì.

Nhưng suy cho cùng, cả hai đứa em chỉ mới mười tám tuổi, chẳng lẽ người có tâm cơ nặng và nhiều mưu kế lại không đáng được thương cảm sao?

Em ấy còn trẻ như vậy, rốt cuộc đã trải qua những gì để trở thành con người như bây giờ?

Dù không muốn thừa nhận, nhưng An Nhiên thực sự giỏi hơn bọn họ rất nhiều, giáo dục theo kiểu tinh hoa chỉ càng nghiêm khắc hơn với những người càng ưu tú. 

Nghĩ đến đây, ánh mắt An Thiếu Vũ nhìn An Nhiên thêm phần thương cảm.

Nhưng An Nhiên chỉ lạnh lùng quay người, tránh ánh mắt của anh ta, như thể bị làm phiền. 

Lâm Tố không thể nghe được suy nghĩ của An Mộc, thấy cô nói thẳng ra chuyện này, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm. 

Mặc dù cô ta nghĩ rằng An Mộc yếu đuối, chắc chắn không thể hoàn thành nổi một trăm cái gập bụng, còn An Nhiên thì rõ ràng là người có tập luyện, chuyện này chẳng là gì.

Nhưng để An Nhiên gánh trách nhiệm thay, cô ta thực sự cảm thấy có chút áy náy. 

Từ Triết vui mừng trước cảnh tượng này, chỉ một hoạt động nhỏ thôi mà đã khiến An Thiếu Vũ lộ ra vẻ căng thẳng như vậy, đúng là bất ngờ thú vị.

Đúng là một cảnh tượng đầy bất ngờ. 

Anh ta khẽ hắng giọng, nheo mắt cười: “Ngay từ đầu đã nói rồi, không được thay thế.”

Lâm Tố cười nhẹ, che đi vết nứt trên cây thẻ tre bị bẻ gãy, không chịu thua, cãi lại: “Là đạo cụ của tổ đạo diễn các anh có vấn đề, anh tự xem đi, thẻ của tôi và An Mộc dài bằng nhau đấy!” 

Từ Triết theo thói quen sờ lên trán, nhìn có vẻ phiền muộn nhưng giọng nói lại vui vẻ: “Cô Lâm Tố, thẻ tre của chúng tôi đều được đánh số, ở mặt cắt ngang phía trên, cô bẻ gãy phần đuôi thì trên đó vẫn có số mà.” 

Lâm Tố cúi đầu nhìn mặt cắt ngang phía trên, quả thật có một con số nhỏ là số sáu, còn cây thẻ của An Mộc thì ghi số một.

Cô ta tặc lưỡi, tự lẩm bẩm: “Biết thế bẻ từ trên xuống.” 

An Mộc đứng yên tại chỗ, khuôn mặt rất nghiêm túc đối diện với các máy quay, trong lòng suy nghĩ về khả năng hoàn thành một trăm cái gập bụng. 

Lúc này, Từ Triết vỗ tay, thu hút sự chú ý của mọi người. 

Anh ta đối diện với khuôn mặt trắng nõn của An Mộc, mỉm cười nhẹ nhàng: “Nếu không có vấn đề gì nữa, chúng ta bắt đầu thôi, cô An Mộc.”

Vừa dứt lời, những người mặc đồ đen liền vào sân, mang theo những tấm thảm mềm.

An Thiếu Vũ đứng bên cạnh An Mộc, thẳng người, trong mắt hiện rõ sự lạnh lùng. 

Anh ta là nhà tài trợ! Mà lại dám làm khó em gái của anh ta ở ngay trước mặt? 

“Cậu nói hình phạt này là vì tám người chúng tôi không nhặt đủ rác, vậy thì nên để mọi người cùng hoàn thành, chứ không phải quyết định bằng cách rút thăm, đúng không, Từ Triết?”

Hai chữ cuối cùng, anh ta nói rất nhẹ, nhưng lại khiến ánh sáng trên trán Từ Triết mờ đi vài phần. 

Dù rất muốn nói ‘không’ vì như thế hiệu quả chương trình sẽ tốt hơn, nhưng thân phận nhà tài trợ của An Thiếu Vũ là điều không thể chối cãi.

Anh ta dám làm vậy chỉ vì An Thiếu Vũ là người nổi tiếng trong giới giải trí, luôn làm việc có trách nhiệm và chưa từng thiên vị ai.

Nhưng bây giờ, xem ra yếu tố “em gái là tất cả” cũng chiếm phần không nhỏ! 

Anh ta có thể làm gì đây? 

Chẳng phải vẫn nên thỏa hiệp sao! 

Chỉ là không muốn dễ dàng từ bỏ, anh ta nhỏ giọng phản bác: “Nhưng chúng ta đã nói xong từ trước rồi, bây giờ thay đổi có lẽ sẽ không tốt cho danh tiếng của anh An đâu?” 

 

Hết Chương 316: Biết thế bẻ từ trên xuống.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page