Danh sách chương

Hương thơm nhẹ nhàng từ cơ thể và nhiệt độ của cô dường như vô thức áp sát vào An Nhiên, khiến toàn thân chị ta cứng đờ, thậm chí cả hơi thở cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Nhưng người gây ra tình huống này lại không nhận ra bất cứ điều gì không ổn, còn An Nhiên thì không có cách nào khác, đành phải giơ tay đẩy An Mộc ra xa.

Đôi mắt lạnh lùng không chứa đựng chút cảm xúc nào, liếc qua: “Có chuyện gì thì nói đi.”

Đứng gần thế làm gì?

Chị ta không thể hiểu nổi.

An Mộc vẫn cười tươi, hạ giọng xuống: “Chị, chị định chọn cái nào?”

【Đi theo chị chắc chắn không sao, dù gì lát nữa cũng sẽ rút thăm, mình không tin là mình đen đến nỗi có tám người mà lại trúng mình!】

An Nhiên mím môi, ánh mắt lướt qua các hộp có chữ cái dán trên đó, lần lượt là A: “Bầu trời xanh biếc”, B: “Nước chảy xiết”, C: “Nước trời một màu”, D: “Khóc trời than đất”.

Chị ta khẽ nâng cằm, chỉ về phía D: “Chọn cái này đi, Khóc trời than đất.”

Giống như cái người phiền phức nào đó.

An Mộc kéo dài tiếng “ồ”, khuôn mặt trắng trẻo của cô đầy vẻ nghiêm túc, cô cũng giơ tay chỉ vào D: “Em cũng chọn cái này.”

An Thiếu Vũ dường như cũng có cảm tình với cái tên này, liền chọn D theo hai người.

Lâm Tô không còn cách nào khác, dựa lưng vào cột và lẩm bẩm: “Chọn một chọn hai chọn hoa đỏ, không phải bạn thì là nó! À, tôi chọn B.”

An Mộc hít một hơi lạnh: “Nước chảy xiết! Chị chọn cái này thì chẳng phải sẽ bị… ‘nước chảy’ sao!?”

Lâm Tô thờ ơ phẩy tay: “Làm sao có thể? Nếu phải vào viện thì đoàn phim còn phải trả tiền, cô nhìn xem, họ nghèo đến mức bắt chúng ta đi nhặt rác rồi, sao có thể chịu chi vậy chứ?”

Từ Triết: “?” 

Ánh mắt anh ta từ từ chuyển sang An Thiếu Vũ, như muốn nói – Thật sự là không đủ tiền, đều do bên đầu tư keo kiệt quá! 

Nhà đầu tư An Thiếu Vũ: “?” 

Chàng trai bị nhìn chằm chằm, liền khẽ nhếch môi cười và trả lại cái nhìn.

Cho ít tiền quá sao?

Cuối cùng, Từ Triết là người đầu tiên dời ánh mắt đi, còn lúc này, các khách mời đã lần lượt chọn xong các gói nguyên liệu.

Anh ta vuốt lại cái đầu tròn bóng loáng của mình và khẽ ho.

“Được rồi, tất cả mọi người đã chọn xong. Người rút được thăm ngắn nhất sẽ phải thực hiện số lần gập bụng đã chọn. Các bạn có ăn được không, đều phụ thuộc vào sự lựa chọn của mình nhé!”

“Bây giờ, chúng ta sẽ bắt đầu rút thăm. Trong tay ‘người áo đen’ có tám que tre, và chỉ có một que là ngắn nhất.”

“Mời các bạn khách mời tự mình chọn.”

Lời vừa dứt, một người mặc đồ đen bước tới với tốc độ nhanh chóng, hai tay đeo găng đen cũng cầm chặt que tre trước ngực.

Trên đó là tám que tre, phía dưới được che kín một cách kỹ lưỡng.

Dựa trên nguyên tắc càng đông càng ít khả năng, An Thiếu Vũ nhanh chóng đẩy An Mộc lên trước mặt người áo đen.

“Mộc Mộc chọn trước đi.”

Dù có rút được que ngắn nhất thì lén đổi là xong.

Từ Triết như hiểu ra điều gì, liền nhắc nhở: “Người chọn đầu tiên phải dùng hai tay che chiều dài của que tre nhé, để tất cả mọi người cùng lúc thấy kết quả.”

An Mộc nhìn sâu vào mái tóc ngày càng thưa thớt của anh tat, rồi chậm rãi che đi que tre vừa rút được.

【Không lạ gì mà hói như thế, suốt ngày tính toán bày mưu hại người khác, không hói mới lạ!】

【Đồ xấu xa!】

Sau cô, những người khác lần lượt nhận được cây thẻ tre của mình.

Từ Triết rất hài lòng, ngay cả anh ta là đạo diễn cũng không biết ai đã rút trúng cây thẻ ngắn nhất. 

“Được rồi các vị, bây giờ chúng ta sẽ công bố số lượng bài tập tương ứng với mỗi gói ăn, sau đó sẽ so độ dài của thẻ tre.”

“A – Gói ‘Bầu trời xanh biếc’, tương ứng với tám lần gập bụng.” 

“B – Gói ‘ Nước chảy xiết’, tương ứng với một trăm năm mươi lần gập bụng.” “C – Gói ‘Nước trời một màu’, tương ứng với năm mươi lần gập bụng.” 

“D – Gói ‘Khóc trời than đất’, tương ứng với một trăm lần gập bụng.” 

“Tiếp theo, mời mọi người giơ cao thẻ tre của mình.”

An Mộc dứt khoát giơ thẻ tre lên một cách nhanh chóng.

【Tôi không tin đâu, tám người cơ mà, chẳng lẽ lại trúng tôi sao? Dù thẻ ngắn thật, nhưng chắc không phải tôi đâu nhỉ?】

【Chị mình thật là giỏi, chọn gói ăn cũng tài tình, dù số lần gập bụng khá nhiều nhưng không phải là nhiều nhất! Thật tuyệt!】

An Thiếu Vũ khẽ cười, cũng giơ thẻ tre của mình lên, hơi nghiêng đầu nhìn em gái. 

Một trăm lần hay một trăm năm mươi lần, có gì khác biệt chứ? 

Dù sao cũng đều là nhiều cả.

An Nhiên liếc nhìn An Thiếu Vũ, không nói gì. 

Thay vào đó, chị ta lại nhìn vào thẻ tre trong tay An Mộc.

“?”

Lần đầu tiên, trên khuôn mặt vốn luôn bình tĩnh của hai người xuất hiện chút cảm xúc khác lạ, một dấu hỏi to đùng.

Cây thẻ tre trong tay An Mộc chỉ ngắn hơn một chút xíu, trong khi cây thẻ của những người bên cạnh đều dài hơn. 

 

Hết Chương 314: Bắt đầu rút thăm.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page