Danh sách chương

Ông chủ nhìn quầy hàng bừa bộn mà lòng đau xót, vội vã ngồi xuống dọn dẹp.

Chẳng thèm nghe lời giải thích của An Mộc, hắn ta vừa thu dọn vừa nhìn cô đầy ác ý, sợ cô bỏ trốn.

“Cô làm cái gì vậy! Đống nguyên thạch của tôi để đây, cô không có mắt à? Cái quầy lớn như thế này cô không thấy sao! Cứ phải đâm vào mới được à! Đá của tôi… Cô phải bồi thường!”

“Đống đá này toàn là nguyên thạch loại tốt, đều là phỉ thúy cao cấp! Cô phải đền! Số tiền thiệt hại không nhỏ đâu!”

“Chúng đều là hàng nhập giá cao! Trời ơi, bây giờ làm sao mà bán được nữa đây!”

An Mộc nuốt nước bọt, giữ chặt Lão Trần đang định đứng ra bảo vệ mình. 

Cô ngẩng cao cái cổ trắng ngần, nhìn xung quanh một lượt. Thấy chỉ có quầy của đối phương là bày hàng ra ngoài, cô mới thấy yên tâm hơn, không tỏ ra yếu thế: “Quầy của anh đã cũ như vậy mà còn bày ra đây, rõ ràng tôi không dùng sức mà nó tự đổ xuống, làm sao trách tôi được?”

“Bồi thường thì bồi thường, điều đó tôi chịu trách nhiệm, dù sao là tôi làm hỏng quầy của anh, nhưng đống đá này không phải là phỉ thúy cao cấp đâu!”

“Anh bày ra toàn là mấy tảng đá không có giá trị, toàn là hàng giả, anh định bán cho ai? Còn dám nói dối là hàng tốt, làm ăn kiểu gì vậy, tôi nghi ngờ anh đang ăn vạ đấy!”

“Người xung quanh đây không ai bày quầy ra ngoài, chỉ có anh làm vậy, rõ ràng là vi phạm quy định!”

An Mộc càng nghĩ càng thấy không ổn, hai tay khoanh trước ngực, nhìn ông chủ với ánh mắt nghiêm túc hơn. 

Ông chủ đang thu dọn đồ đạc thì đột nhiên cứng đờ, ngẩng đầu lên, ánh mắt càng thêm ác liệt. An Mộc quay đầu, ánh mắt chạm vào ánh nhìn của đối phương. 

Hắn ta nhìn chằm chằm vào cô, mắt như có lửa, đầy oán hận và thù địch. 

Như thể An Mộc không chỉ làm vỡ quầy của mình, mà còn đốt luôn cả cửa hàng của mình vậy.

An Mộc sợ hãi lùi lại, vô tình đụng phải An Nhiên vừa quay lại sau khi mua đồ. 

Thân hình chị ta thon dài, vai không gầy yếu, vẻ đẹp nữ tính kết hợp với sức mạnh, hoàn hảo chặn đứng động tác của An Mộc. 

Cảm giác đầy sức mạnh. 

An Mộc mặt càng đỏ hơn, cảm thấy phía sau mềm mại, liền nhanh chóng đẩy chị ta ra, đứng thẳng người. An Nhiên mở quạt, đặt vào tay An Mộc, ra hiệu cho cô quạt bớt nóng, đôi mắt dài hơi nhíu lại, khí thế không tầm thường. 

“Chuyện gì xảy ra vậy?” 

An Nhiên nhìn lên, nhìn người đàn ông to lớn đang ngồi dọn đá, ánh mắt của chị ta khiến đối phương phải cúi đầu. 

An Mộc mím môi, tim đập nhanh hơn vài nhịp.

【Trời ơi! Trời ơi! Chị gái đẹp trai quá đi mất, cái vai này, cái ngực này! Khí thế này! Em muốn sinh con cho chị huhuhu!】

【Tôi luôn nghĩ mình thích đàn ông…】

【Đây chính là khí thế của nữ chính khiến nam nữ đều mê mẩn sao! Tôi muốn khóc chết mất!】

An Nhiên: “…”

Chị ta không thể nói rằng mình đã nổi da gà. 

Ông chủ rõ ràng bị khí thế của An Nhiên làm cho sợ hãi, nhưng ngay lập tức trở lại với ánh mắt sắc bén: “Cô gái này làm hỏng quầy của tôi, đây đều là phỉ thúy cao cấp! Mỗi viên đáng giá từng này.”

Ông chủ cương quyết giơ ba ngón tay lên, lưng thẳng tắp. 

“Xì!” An Nhiên cười khẩy, khóe môi mỏng nhếch lên. 

Ông chủ ngay lập tức như bị dẫm vào đuôi, giận dữ như con mèo xù lông. 

Hắn ta bật dậy, mắt giận dữ như muốn phun ra lửa, định đẩy chị ta nhưng lại bị Lão Trần đứng sau nắm chặt tay. 

Người đàn ông to lớn giằng co mấy lần mà không thoát, đành phải chịu nói chuyện đàng hoàng: “Cô có ý gì? Trẻ tuổi thì hiểu gì về phỉ thúy? Cô cười cái gì chứ! Đây đều là nguyên thạch cao cấp!” 

“Chưa từng thấy đồ tốt thì nói là chưa thấy đồ tốt! Hai đứa nhóc này biết gì mà nói, không biết thì đừng giả vờ hiểu!” 

“Đi theo cha mẹ ra ngoài thì ngoan ngoãn đi theo sau, làm hỏng mà không biết mình đã làm hỏng thứ gì quý giá!”

An Mộc không vui. 

Cô từ nhỏ đã chơi với An Cẩn Thần, hiểu rõ nguyên thạch có thể ra loại đá gì, huống chi chị gái của cô còn là cao thủ trong lĩnh vực này, sao có thể không nhận ra đây là đá rởm.

Ngay cả cô cũng nhận ra được. 

Cô mở miệng, nhận ra rằng nếu theo tính cách của mình, trong tình huống này chắc chắn sẽ không để yên. 

Nghĩ vậy, An Mộc liền mạnh dạn nói: “Anh mở cửa hàng nguyên thạch mà mắt bị chó ăn à? Đống đá này còn dám giơ ba ngón tay!”

“Anh như rùa bò vào hũ muối ấy, định hét giá trên trời với tôi sao?”

Cô chống nạnh, đưa chân đá một viên đá gần nhất. 

Đá lăn một vòng, lộ ra vết nứt dài.

“Đống đá này, cho không tôi thì tôi còn không thèm! Anh còn dám giơ ra ba ngón tay? Anh tự nhìn đi, tự nhìn đi!” 

An Mộc đứng thẳng, khí thế hừng hực, hàng mi dày dưới ánh mặt trời giữa trưa, tạo thành bóng râm, đôi mắt đen trắng rõ ràng lấp lánh ánh sáng.

 

Hết Chương 31: Chị gái đẹp trai quá.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page