Danh sách chương

【Con yêu mẹ lắm! Nhưng con còn yêu mạng sống của mình hơn!】

【Đứa trẻ không biết quý trọng mạng sống, không phải đứa trẻ ngoan, đúng không mẹ!!】

“Con chỉ có một em gái là An Mộc, còn An Nhiên gì đó, con không nhận!”

Từ tầng hai vọng xuống một giọng nam trong trẻo, như làn gió mát làm dịu đi sự nóng nực trong lòng An Mộc. Cô giật mình, nép trong vòng tay của mẹ, ngước lên nhìn.

【Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi, anh năm làm loạn rồi a a!】

“Anh trai! Suỵt! Anh nói gì vậy chứ~” Giọng nói trong trẻo và đầy ngọt ngào vang lên.

An Mộc: “???”

Cô không tự chủ được mà giậm chân, ngẩng đầu nhìn lên. Ngón tay trắng ngần chạm vào đôi môi đỏ mọng, như muốn bảo chàng thanh niên trên lầu im lặng.

An Mộc: “???”

【Hình ảnh tiểu thư thảo mai này là mình sao??? Đây không phải là cảnh trong nguyên tác sao???】

【Không phải… tại sao mình lại không kiểm soát được…】

An Mộc bất giác ngẩn ngơ, nhìn chàng thanh niên đang từ từ bước tới. 

Chàng thanh niên hơi nghiêng đầu, ánh nắng mùa hè rực rỡ bao phủ nửa khuôn mặt của anh ta. Vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, ngũ quan tinh tế cao ngạo, mặc áo sơ mi trắng đơn giản, ánh mắt sắc sảo, lấp lánh một vẻ lạnh nhạt. 

Thấy dáng vẻ gấp gáp đáng yêu của An Mộc, anh ta mới hờ hững nở nụ cười cưng chiều, từ tốn bước xuống cầu thang, đứng trước mặt An Nhiên, phong thái như mặt trời rực rỡ.

Đôi mắt trong suốt như pha lê lướt qua An Nhiên, anh ta cười nhạt đầy khinh bỉ, rồi anh ta kéo An Mộc nhỏ bé ra khỏi vòng tay mẹ, ôm chặt vào lòng.

Chàng thanh niên nhíu mày đầy khinh thường, cúi đầu tựa vào An Mộc, vừa tuyên bố chủ quyền, vừa thể hiện sự bảo vệ tuyệt đối. 

An Mộc ngoan ngoãn nép vào lòng anh trai, trái tim vẫn chưa nguôi lo lắng.

“Cô là An Nhiên? Tôi là An Trạch Ức, anh năm của An Mộc. Nếu cô đã vào nhà của chúng tôi, tôi thấy mình cần thiết phải cho cô biết, An Mộc là em gái của tôi, còn cô, tôi không nhận!” 

“Vì vậy có vài điều cô cần biết, trong nhà này, An Mộc luôn có quyền quyết định cao nhất, hiểu chưa? Hy vọng cô đừng mơ mộng đạt được thứ không thuộc về mình, hãy biết thân biết phận mà sống!”

Mẹ An không thể chịu nổi, liền nhấc tay vặn mạnh cánh tay An Trạch Ức, làm đối phương loạng choạng, muốn con trai nói ít lại. Giọng bà ấy đầy tức giận, quát lên: “An Trạch Ức! Con im ngay!”

Nhưng An Trạch Ức vẫn cố chấp, không để ý đến mẹ, tiếp tục nói lời cay nghiệt: “Biết thân biết phận mà sống! Hiểu không?”

Ánh mắt An Nhiên lạnh lùng, dáng vẻ thản nhiên, không chút biểu cảm, như thể những lời của anh ta chỉ là gió thoảng qua tai.

Nhưng An Mộc lại phản ứng rất mạnh, hít sâu một hơi. 

Bàn tay của cô nắm chặt lấy tay An Trạch Ức, các khớp ngón tay trắng bệch, khuôn mặt bầu bĩnh co giật, muốn nói gì đó nhưng lại ngước nhìn anh ta. 

An Trạch Ức tưởng rằng em gái cảm động, nhẹ nhàng cọ cằm lên đỉnh đầu An Mộc, như muốn nói không cần khách sáo, em chính là em gái duy nhất của anh.

Nhưng giây tiếp theo, anh ta lại nghe thấy tiếng nói kỳ lạ…

【Anh trai yêu quý của em a a a! Anh nói như vậy là muốn cùng với em đi cho cá mập ăn sao!! Anh em chúng ta sẽ cùng sóng vai với cá mập sao?!】 

【Chị ơi nghe em giải thích! Tâm hồn của em hướng về chị!! Em không cùng phe với anh ấy đâu!】

【Anh trai ơi! Anh thật hồ đồ! Anh thật hồ đồ!】

【Chết tiệt thật, mình có siêu năng lực gì không? Mọi chuyện đều vượt quá khả năng của mình, huhuhu!】

【Em phải làm sao để cứu anh đây, anh trai ngốc nghếch!】

【Bây giờ em sẽ đi học bơi marathon, em quyết tâm bơi qua cả đàn cá mập, được không? Em sẽ kéo anh theo nữa, a a, anh trai!】

An Trạch Ức: “…??”

Chàng thanh niên rõ ràng bị sốc một chút, lắc đầu. Sau đó anh ta nhìn sang Mẹ An với vẻ mặt trách móc. Lại liếc nhìn An Nhiên đang lạnh lùng nhíu mày, rõ ràng không coi trọng mình. 

Cánh tay săn chắc của anh ta nắm chặt vai An Mộc, nhanh chóng xoay người cô lại. Hai mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ hồng kia, một lúc lâu sau, vẻ mặt có chút u ám. 

An Mộc đã quen với việc bị các anh trai trêu chọc đủ kiểu, không hề có cảm xúc tiêu cực, ngược lại còn mỉm cười ngọt ngào với đối phương. 

An Trạch Ức hít một hơi sâu, cúi người xuống, ngón tay chai sạn nhẹ nhàng chạm vào. Anh ta vuốt nhẹ khuôn mặt mềm mại của An Mộc, cảm giác như mọi lần, rồi nhìn vào đôi môi khép chặt của cô. 

Rõ ràng em gái không nói gì, nhưng anh ta lại nghe thấy… giọng nói mang đậm chất vùng Đông Bắc.

【Anh trai bị gì thế này? Đầu óc bị lừa đá sao?】

【Chơi game thua à? Sao ánh mắt như muốn ăn thịt người vậy?】

【Anh trai, anh yên tâm, anh thương em như vậy, em sẽ đi học bơi marathon, lúc đó chúng ta cùng rơi xuống biển, em chắc chắn sẽ kéo anh theo!】

 

Hết Chương 3:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page