Danh sách chương

An Nhiên thì lại rất tao nhã, uống cà phê ấm, vẻ mặt vô cùng thoải mái. 

“Anh… các anh làm sao thế?” An Mộc càng nhìn càng thấy không đúng, nhíu mày, kéo nhẹ áo của An Trạch Ức. Trong năm người anh, chỉ có An Trạch Ức, người gần tuổi với cô nhất, là dễ nói chuyện nhất. 

An Trạch Ức tùy tiện vuốt vuốt đầu tóc mềm mại của em gái, giọng nói trở nên dịu dàng, ánh mắt tràn đầy ý cười: “Không sao đâu, Mộc Mộc, bọn anh sẽ xử lý tốt chuyện này.”

An Mộc: “???”

【Xử lý cái gì chứ! Anh đang nói cái gì thế! Thật sự không có vấn đề gì sao?】

【Anh nhìn chị gái kìa, nhìn anh cả kìa, rõ ràng là có vấn đề lớn rồi mà!】 

An Mộc càng hoang mang, lại nhìn An Nhiên. Không ngờ đối phương lại nhận ra, ngẩng đầu lên, nhếch một nụ cười lạnh lùng với cô.

An Mộc: “???”

Cô cảm thấy dường như gia đình họ An đã bị ép phải đạt được một sự đồng thuận đáng ngạc nhiên nào đó. 

Khung cảnh sáu người này bị phá vỡ bởi sự xuất hiện của An Mộc. 

Trước tiên là An Dật Tiêu hừ lạnh một tiếng, bực mình vuốt vuốt đầu tóc mềm mại của em gái, rồi bóp nhẹ hai má phúng phính: “Mộc Mộc, nghe anh cả nói, em đã đồng ý tham gia cuộc thi phỉ thúy cùng với anh ấy?” 

An Mộc ngơ ngác gật đầu, không hiểu chuyện gì: “Đúng vậy, anh cả mời em mà.”

An Dật Tiêu khó chịu “chậc” một tiếng, nhưng lại không dám làm trái ý anh cả, đành phải nuốt cơn giận này xuống, cả giọng nói cũng đầy bực bội: “Thế sao em không đến bệnh viện của anh chơi? Nhìn anh làm phẫu thuật, chẳng phải thú vị hơn nhìn đống đá kia sao?”

Đồng tử An Mộc giãn rộng trong khoảnh khắc, nhưng vẫn nể mặt anh trai: “..Nhưng mà em đã đồng ý với anh cả trước rồi mà…”

Nhưng trong lòng cô lại bắt đầu phàn nàn—

【Anh ba à, anh có hiểu lầm gì đó về định nghĩa “thú vị” không? Anh nhìn mấy cái nội tạng máu me kia mà gọi là thú vị à!】

【Còn nữa, trong văn phòng của anh toàn là bộ xương người, mô hình tim, tường thì đầy ảnh, nhìn như hiện trường vụ án, còn… thôi, em không muốn nói tiếp nữa.】

【Anh biết mấy thứ đó gây ám ảnh tâm lý cho một đứa trẻ như thế nào không! Em không có hứng thú với việc “làm xong phẫu thuật không cần sắp xếp lại nội tạng, chúng tự động trở về vị trí” mà anh nói đâu!】

Nét mặt của An Dật Tiêu đột nhiên cứng đờ, phía sau vang lên tiếng cười khúc khích của An Trạch Ức, ngay cả An Thiếu Vũ và An Lạc Sênh cũng nhếch mép cười. 

Anh ta tức đến nghiến răng, lưỡi đẩy vào phần thịt mềm bên trong má, mặt đen như than. Lại đưa tay ra bóp mạnh hai má của An Mộc, khiến cô kêu oai oái, rồi mới khoan than nhẹ nhàng xoay người rời khỏi nhà họ An. 

Ngay cả bước chân cũng mang theo lửa giận. 

Anh ta còn tưởng nghĩ em gái thích những thứ đó, ít nhất là hồi nhỏ em gái có thích… đúng không?

An Mộc nước mắt lưng tròng, môi mím chặt như một oán phụ nhìn theo bóng lưng An Dật Tiêu, tay ôm má đỏ bừng, vẫn không hiểu sao anh ba của mình lại nổi cơn giận như vậy. 

“Hu hu… em không thèm nói chuyện với anh ấy nữa…”

Cô rầu rĩ lẩm bẩm, không dám để An Dật Tiêu nghe thấy. 

An Trạch Ức thì lại cười, tay đặt lên vai An Mộc, cố ý bôi xấu anh mình, làm ra vẻ người tốt: “Mộc Mộc, em đừng để ý đến An Dật Tiêu, sáng nay đầu anh ấy bị cửa kẹp nên mới giận cá chém thớt đấy.”

An Mộc chu môi, mắt to long lanh nước. 

Nổi giận xong, cô lại cố đặt mình vào hoàn cảnh của An Dật Tiêu, rồi cười với An Trạch Ức: “Em không sao đâu, mình bỏ qua đi, anh ba chỉ là cảm thấy lâu rồi em không đến chỗ anh ấy chơi, anh ấy nhớ em quá thôi. Khi trở về từ chỗ anh cả, em sẽ đến thăm anh ba, anh ấy không giận em đâu.”

An Trạch Ức cười khẩy, không nói gì.

An Mộc nhà hắn, lòng dạ mềm mại. 

Nếu không phải vì “Thánh Hào Hiên” của anh ta vẫn còn quá hỗn loạn đối với một đứa trẻ, chắc chắn anh ta đã muốn mang em gái đi theo bên mình rồi. 

An Cẩn Thần sáng sớm đã lộ diện, rồi nhanh chóng quay lại Myanmar, không chỉ để cảnh cáo cấp dưới, mà còn để răn đe các thế lực khác. 

Chuẩn bị sẵn sàng đón An Mộc. 

Myanmar không chỉ có phỉ thúy, mà còn có những ngành công nghiệp đen tối hơn, điều anh ta phải làm là che đậy chúng bằng một lớp vải trắng.

Những thứ này không nên để em gái gặp phải.

An Mộc thu xếp đồ đạc đơn giản, máy bay riêng trong sân sau đã chuẩn bị sẵn sàng. Nhưng vừa ra khỏi cửa, cô đã nhìn thấy An Nhiên chậm rãi đi tới, lúc này mới nhớ ra An Cẩn Thần hình như chưa mời chị gái. 

Trong nguyên tác, An Nhiên đã cùng với An Mộc đi Myanmar. Đồng thời cũng được An Cẩn Thần mời với mức thù lao lớn, trở thành “Vua Đổ Thạch.” 

Nhưng vì An Mộc làm bậy và An Cẩn Thần nuông chiều, “Vua Đổ Thạch” từ chối tham gia cuộc thi giúp anh ta. 

(Mỗi ngày chia sẻ 3 lần, sẽ được 30 pha lê miễn phí đó ạ, mọi người nhớ chia sẻ để đọc truyện nha :3 Cảm ơn mọi người đã ủng hộ)

 

Hết Chương 29: Lòng dạ mềm mại.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page