Danh sách chương

“Nhưng nghĩ lại, chắc là không đâu. Anh thấy đó, với cách tôi ngụy trang, ai cũng nghĩ tôi là một cô y tá ngoan ngoãn, dù có hơi kém chuyên môn chút.”

Tô Vô Tức lắc đầu, ánh mắt đầy vẻ bất lực nhìn cô. 

“Tôi nghĩ chuyện này có thể đợi nói sau, trông cô có vẻ rất mệt. Việc quan trọng bây giờ là đưa cô về trang viên nghỉ ngơi.”

An Mộc còn chưa hiểu rõ vấn đề này, hoàn toàn không muốn về ngủ.

Cô mở to mắt, cố gắng giữ cho mình tỉnh táo, lắc đầu từ chối: “Tôi không buồn ngủ! Thật mà, tôi không buồn ngủ!” 

Dù nói vậy, nhưng khóe mắt đã lấp lánh nước, đôi má trắng hồng cũng bắt đầu đỏ ửng.

Tô Vô Tức khẽ cười, pha chút bất lực. 

“Cô biết không? Người không có thời gian để ngủ, cuối cùng sẽ phải dành thời gian để ốm đấy.”

“Dù cô có muốn ngủ hay không, chúng ta vẫn nên rời khỏi bệnh viện này trước đã, bởi vì tôi đã thấy hơi buồn ngủ rồi.”

Lời của anh vừa dứt, An Mộc lại ngáp một cái thật to, nước mắt đã lan đến khóe mắt. 

Đã 11 giờ đêm, cô hoàn toàn không thể chống lại cơn buồn ngủ.

Việc bị “tự vả” nhanh chóng như vậy khiến cô cảm thấy bất ngờ.

Nhưng Tô Vô Tức rất biết cách tạo cơ hội thoát thân, anh không phản bác lại lời của đối phương, thay vào đó lại nói rằng chính mình đang buồn ngủ.

An Mộc đưa tay lên dụi mắt đỏ hoe, vẻ mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt. 

Cô đành cầm chặt bộ đồng phục y tá trong tay và đứng thẳng dậy.

“Được rồi, đi thôi, cũng đã muộn rồi. Thật sự làm phiền anh quá, hôm nào tôi mời anh một bữa lớn để cảm ơn nhé.”

Chỉ cần nhắc đến đồ ăn, An Mộc liền có thêm chút năng lượng, dù không nhiều.

Hai người bước đi bên nhau, mặc dù chiều cao chênh lệch khá lớn nhưng họ vẫn luôn giữ khoảng cách đều đặn trên cùng một đường thẳng.

Tô Vô Tức có dáng người cao lớn, vững chãi nhưng không phô trương, mang trong mình sự thanh lịch, nhã nhặn. 

Áo sơ mi xám phô bày những đường nét cơ bắp mạnh mẽ, toát lên vẻ cường tráng.

So với anh, An Mộc trông nhỏ bé hơn nhiều. 

Cô buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng, có vẻ như đang lẩm bẩm gì đó, và khi bước đi, cô có thói quen nhón chân. 

Mái tóc màu nâu nhạt lắc lư theo từng bước đi. 

Thỉnh thoảng, khi nói đến chuyện gì vui vẻ, cô lại ngẩng đầu cười với Tô Vô Tức. 

Khi đó, chàng trai đeo kính gọng vàng sẽ hơi nghiêng đầu, hạ thấp người, và mỉm cười đáp lại.

Hai người, một nói một nghe, bước đi chậm rãi, luôn giữ khoảng cách thích hợp.

Đêm nay, bệnh viện không còn tiếng xe cộ ồn ào, là một đêm hiếm hoi yên bình.

Ánh sáng yếu ớt từ đèn huỳnh quang tiếp tục bám theo họ khi họ rời khỏi bệnh viện, như muốn phủ lên họ một lớp sương mỏng nhẹ nhàng.

Không gian tĩnh lặng và có phần hư ảo. 

Chỉ có ở tầng ba của bệnh viện, bên cạnh cửa sổ thông gió cuối hành lang, một chàng trai trẻ mặc đồ chỉnh tề đang đứng, nhíu mày nhìn theo bóng dáng của hai người rời đi.

Nếu tiến gần hơn, bạn có thể nghe thấy tiếng anh ta hừ lạnh một cách khó chịu, gương mặt lộ rõ vẻ u ám, như thể đang kiềm chế sự bực bội không lao xuống dưới và kéo hai người kia ra khỏi nhau.

Những ngón tay thon dài, trắng trẻo của anh ta được chăm sóc cẩn thận, nhưng giờ đây chúng đang bấu chặt vào góc cửa sổ và tường, đầy căng thẳng. 

Dù không biểu lộ cảm xúc nhiều, nhưng đang nghiến răng ken két. 

An Nhiên ung dung bước ra, dựa vào khung cửa phòng bệnh 3018. 

Mái tóc đen dài rũ xuống, che lấp một phần khuôn mặt nhợt nhạt, đôi môi không chút sắc hồng vì hạ đường huyết.

Vết thương này thực ra không cần phải nhập viện, chỉ cần băng bó qua vài ngày là sẽ lành.

Nhưng vì kế hoạch, chị ta vẫn quyết định vào bệnh viện. 

Và chị ta thầm cảm thấy may mắn vì đã chọn căn phòng cuối hành lang ở tầng ba, có thể đứng từ cửa mà nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của An Dật Tiêu. 

Thật sự muốn bật cười.

Có lẽ do sự hả hê của An Nhiên quá mạnh mẽ, hoặc có lẽ vì An Mộc đã rời đi, mà An Dật Tiêu bất ngờ quay lại, ánh mắt chạm thẳng vào ánh mắt giễu cợt của cô gái.  

Anh ta khẽ giật mình, sau đó lập tức lấy lại vẻ điềm tĩnh của một người anh trai, như thể biểu cảm nghiến răng nghiến lợi vừa rồi chỉ là ảo giác.

“Em đang làm gì ở đây? Sao không ở trên giường nghỉ ngơi?”

An Nhiên bất ngờ nhướn mày: “Anh đang dạy em làm việc à?”

An Dật Tiêu cảm thấy bị chọc giận, nhưng anh ta không tức giận, chỉ điềm tĩnh bước tới bên cạnh An Nhiên, nửa dỗ nửa ép buộc người vào phòng.

Tự nhiên khoác tay An Nhiên, vừa dìu vừa nói: “Trời sáng là anh sẽ chuyển viện cho em, ở đâu cũng như nhau, nhưng ở bệnh viện của anh thì tốt hơn. Anh biết em đang muốn làm gì, anh sẽ không cản em.”

“Nhưng, An Nhiên, em hãy nhớ rằng nhà họ An đã công nhận em, vì vậy, có những việc anh hy vọng em sẽ cân nhắc kỹ.” 

 

Hết Chương 283: Vì kế hoạch.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page