Danh sách chương

Đôi mắt nâu nhạt ẩn sau cặp kính vàng tràn đầy sự dịu dàng. 

“Cô đoán đúng rồi?”

Câu nói mập mờ khiến An Mộc lại trừng mắt nhìn anh thêm lần nữa, bóp chặt túi đựng đồng phục y tá khiến nó phát ra tiếng kêu kin kít.

“Hừ hừ, nếu bộ đồng phục này do anh trộm thật, tôi sẽ ăn ngay tại chỗ!”

Tô Vô Tức có chút bất ngờ, ánh mắt lóe lên tia nghi hoặc: “Tại sao cô không tin lời tôi?”

An Mộc khẽ bĩu môi, nhưng không thực sự giận, chỉ là phối hợp với Tô Vô Tức trong màn diễn của anh. 

Cô hít một hơi sâu, giọng điệu khi nói lại vẫn rất bình thản: “Anh nói dối, tôi sẽ không tin, nhưng nếu anh nói thật, tôi chắc chắn sẽ tin.”

Tô Vô Tức nhướn mày: “Vậy làm sao để xác định tôi nói thật hay giả?”

An Mộc nhìn đối phương đầy khó hiểu, cảm thấy câu hỏi của chàng trai thật ngốc nghếch.

“Chẳng lẽ tôi không có mắt à? Tôi có thể nhìn mà. Nói cho anh biết nhé, tôi rất giỏi nhìn người, anh tuyệt đối không phải loại đi ăn trộm.”

“Khi ra khỏi trang viên, tôi đã thấy rồi. Chú bảo vệ còn ngước lên nhìn tôi một cái, rồi mới giả vờ ngủ. Ngay cả ở ngoại ô, anh cũng có quan hệ, thì ở bệnh viện này chắc chắn cũng có quen biết ai đó.”

“Huống hồ, mối quan hệ của anh với nhà Thượng Quan có vẻ rất tốt. Mỗi lần gặp anh hầu như đều có người nhà Thượng Quan đi cùng. Đây là bệnh viện do nhà Thượng Quan nắm quyền mà.”

“Hơn nữa, anh còn có vẻ rất quen thuộc với nơi này, nên việc anh lấy một bộ đồ chắc cũng là điều bình thường thôi, không có gì ngạc nhiên cả.”

Tô Vô Tức thoáng ngẩn người trong giây lát, giọng nói có chút mờ ảo, pha lẫn một chút mơ hồ: “Vậy sao?” 

“Đúng rồi, đúng rồi, giờ tôi đi thay đồ đây. Đến lượt anh ngồi đây đợi tôi một chút.”

An Mộc không bàn thêm với chàng trai về chuyện này nữa, mà nhét bộ quần áo trong túi vào tay anh.

Tô Vô Tức đón lấy một cách tự nhiên, chỉ là cô gái đang vội, động tác có chút mạnh, gần như đập thẳng vào tay anh.

Dưới sức ép đó, tay họ không thể tránh khỏi việc chạm nhau.

Ấm áp, mềm mại, thật thoải mái.

Tô Vô Tức cúi đầu nhìn túi quần áo trong tay, một lúc lâu vẫn chưa tỉnh táo lại.

Chỉ là nhịp tim có chút nhanh hơn bình thường. 

An Mộc vội vã chạy vào nhà vệ sinh, lần này khi ra ngoài, cô đã chọn một bộ đồ thể thao, kiểu dáng không quá dày. 

Trong đêm tháng Mười Hai thì có chút mỏng manh. 

Điều này cũng khiến cô có thể trực tiếp mặc thêm bộ đồng phục bên ngoài.

Đội chiếc mũ y tá nhỏ xinh, chiếc áo y tá trắng tinh khoác lên người, trông cô thật sự có chút khí chất của Florence Nightingale.

Hơn nữa, bộ đồ này lại vừa vặn đến bất ngờ, khác xa với lần cô lén mặc áo blouse trắng của anh trai.

Nhà vệ sinh trong bệnh viện tràn ngập mùi thuốc khử trùng, yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ từng giọt nước rơi.

Môi trường này khiến An Mộc có chút sợ hãi, thay đồ xong liền nhanh chóng bước ra ngoài. 

Như thể có ma đuổi theo sau lưng vậy. 

Khi nhìn thấy chàng trai đang ngồi chờ ở chỗ mình vừa ngồi, trái tim đập thình thịch của cô mới trở lại bình thường.

Cô vốn không tin vào ma quỷ.

Tô Vô Tức mỉm cười, đôi mắt nhìn theo An Mộc khi cô mặc đồng phục y tá và đeo khẩu trang, bước thẳng qua anh như thể không quen biết.

Cô gái đi qua đi lại vài bước, Tô Vô Tức mới bật cười khẽ và gật đầu hài lòng. 

“Rất hợp với cô.”

An Mộc không giả bộ nữa, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh anh. 

“Thật sự rất vừa vặn, nhìn tôi bây giờ, có giống một cô y tá thật không?” 

Tô Vô Tức chăm chú quan sát một lúc, rồi gật đầu đồng tình với lời của cô.

“Trông rất chuyên nghiệp, chỉ là…”

Anh ngừng lại, ánh mắt dừng lại trên đôi mắt của cô gái. 

“Chỉ là gì chứ?”

An Mộc có chút lo lắng, vì việc giả trang đã tốn rất nhiều thời gian, nếu bị nhận ra nữa thì cô chỉ muốn độn thổ cho xong.

Tô Vô Tức đứng dậy, lấy chiếc kính gọng vàng trên mắt mình ra và đưa cho cô. 

“Đây, đeo cái này vào sẽ tốt hơn nhiều.”

An Mộc không từ chối, đưa tay nhận lấy, chỉ là chiếc kính hơi lớn, đặt trên sống mũi không được ổn định lắm.

“Giờ thế nào?”

Cô lùi lại một bước và tiếp tục hỏi.

Khuôn mặt của An Mộc vốn nhỏ, khi đeo khẩu trang chỉ còn lộ ra đôi mắt, giờ đôi mắt ấy cũng bị che khuất bởi cặp kính. 

Toàn thân được che chắn kín mít, chắc sẽ không bị nhận ra. 

Tô Vô Tức cuối cùng gật đầu, bắt chước cách An Mộc giơ ngón tay cái lên.

“Rất tốt.”

An Mộc thở phào nhẹ nhõm, trong mắt hiện rõ niềm vui không thể che giấu.

“Được rồi, chị của cô ở phòng đơn 3018 trên tầng ba, cô tự lên được chứ? Tôi sẽ đợi em ở tầng hai.” 

Tô Vô Tức nói với giọng điềm tĩnh, đưa cho cô một tập hồ sơ giống như bảng ghi chép kiểm tra phòng. 

Làm việc gì cũng phải trọn vẹn.

Họ không thích anh, và anh cũng chẳng có cảm tình với họ.

Nghĩ lại, gặp ít một lần cũng không làm phiền ai.

Tốt bụng thêm một chút.

 

Hết Chương 276: Rất hợp với cô.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page