Danh sách chương

Đôi mắt nâu nhạt ẩn hiện một nụ cười nhẹ, ánh trăng nhạt bàng bạc rơi xuống bóng dáng thanh thoát thẳng tắp của chàng trai, càng làm tăng thêm chút cô độc và sâu lắng.

Mọi thứ trên đời đều là sự hòa quyện giữa đen và trắng, chỉ có đôi mắt ấy là khác biệt.

Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, sự dịu dàng ấy khiến người ta chìm đắm.

Nhìn đi, là tôi đây.

An Mộc ngồi vào xe của Tô Vô Tức trong cơn mơ màng, không gian nhỏ hẹp tràn ngập hương thơm lạnh lùng nhàn nhạt của đối phương. 

Chàng trai không để ý đến sự ngẩn ngơ của cô, ngón tay thon dài đặt lên vô lăng, các khớp xương lộ ra một màu hồng nhạt như những cánh hoa anh đào sắp nở.

Điều này hoàn toàn thu hút sự chú ý của An Mộc.

“Chúng ta đi được rồi sao?”

Cô lấy lại tinh thần, ngước nhìn đường viền hàm sắc nét của Tô Vô Tức.

“Được.”

Nhưng trong lòng vẫn không ngừng nghĩ đến các khớp ngón tay của anh.

【Nghe nói những chàng trai có khớp xương màu hồng thường rất giỏi trong chuyện đó…】

Khi nhận ra mình đang nghĩ gì, An Mộc gần như muốn tự vả cho mình hai cái. 

Mình là một người đứng đắn, hoàn toàn đứng đắn! 

Ánh mắt phản chiếu ánh đèn, tựa như một chiếc đèn lồng pha lê bị vỡ. 

Cô mỉm cười nhẹ nhàng, chân thành bày tỏ lòng biết ơn: “Thật sự làm phiền anh rồi, tối muộn thế này còn phải đến đón tôi, rồi đưa tôi đến bệnh viện.” 

Có người ngồi trên xe, Tô Vô Tức không còn lái xe bằng một tay nữa, anh kéo cửa kính lên, bật điều hòa. 

Đêm tháng Mười Hai vẫn còn khá lạnh, mà An Mộc trông có vẻ không mặc nhiều.

Tô Vô Tức tập trung quan sát đường phía trước, lái xe với tốc độ không chậm, nhưng vẫn dành thời gian để giải thích cho cô. 

“Không sao đâu, suy cho cùng cũng là lỗi của tôi, tôi không biết Tô Cẩn sẽ đột ngột đến tìm mình, lại càng không biết người bị thương là chị của cô.”

“Chuyện này xét cho cùng, tôi không thể thoái thác trách nhiệm, nên cô không cần phải cảm thấy áy náy.”

An Mộc thở dài, giọng nói tràn đầy lo lắng cho An Nhiên: “Không biết chị gái thế nào rồi? Nhưng nhìn tuyến đường này, chị tôi không ở trong bệnh viện của anh ba sao?”

Tô Vô Tức gật đầu, động tác dứt khoát khi đánh lái.

“Đúng vậy, tiểu thư An Nhiên đang ở một bệnh viện tư khác, nhưng hình như đó là bệnh viện của nhà Thượng Quan.”

Đôi mắt An Mộc ngay lập tức sáng rực lên, như thể ngửi thấy mùi của một câu chuyện thú vị, trong phút chốc ngay cả tình trạng sức khỏe của chị gái cũng bị ném ra sau đầu.

“Nhà Thượng Quan? Là Thượng Quan Trạch Nhất sao? Là nhà của Thượng Quan Trạch Nhất đó sao? Là Thượng Quan Trạch Nhất quân tử như ngọc đó?”

Tô Vô Tức không thể hiểu được, nhíu mày, giọng trầm xuống: “Tôi cứ tưởng cô sẽ ấn tượng với Thượng Quan Ngọc hơn.”

An Mộc phẩy tay, trong mắt vẫn còn vẻ phấn khích.

“Anh không hiểu rồi, Thượng Quan Ngọc chỉ không thích tôi, cảm xúc này không thể khiến tôi có cái nhìn khác về cô ấy, nhưng Thượng Quan Trạch Nhất thì khác.”

Trên gương mặt luôn điềm tĩnh của Tô Vô Tức hiện lên một chút kỳ lạ, ánh mắt sau tròng kính trở nên phức tạp.

“Thượng Quan Trạch Nhất có gì khác?”

Vẻ ngoài của người đó không thể sánh bằng anh. 

Không có điểm nào có thể sánh bằng anh. 

An Mộc cười khúc khích, vẻ mặt đầy hứng khởi.

“Thượng Quan Trạch Nhất tất nhiên rất khác rồi, anh ấy tốt bụng và dịu dàng, còn biết dùng tấm lòng chân thành để đối đãi với người khác, đừng nhìn anh ấy trẻ tuổi mà lầm, anh ấy còn là giáo sư nổi tiếng của Đại học Bắc Kinh đấy.”

“Vả lại, khi nhìn thấy người mà anh ấy quan tâm gặp nguy hiểm, anh ấy sẽ lập tức ra tay cứu giúp, lại còn đẹp trai xuất sắc. Mặc dù được rất nhiều cô gái thích, nhưng anh ấy chưa bao giờ vượt quá giới hạn.” 

Tô Vô Tức bỗng nhiên cảm thấy không vui, đôi mắt nâu nhạt tựa như hồ nước yên tĩnh bị ném vào một viên đá đột ngột, gợn lên từng đợt sóng. 

Bàn tay trắng nõn nắm chặt vô lăng, các khớp ngón tay căng ra, nổi lên những đường gân xanh khó có thể bỏ qua.

Anh khẽ nhếch môi, nở một nụ cười lạnh nhạt, giọng nói khàn khàn.

Gần như thốt ra hai chữ từ cổ họng: “Vậy sao?”

So với anh, An Mộc lại tỏ ra vô cùng vui vẻ, giọng nói đầy phấn khởi, thậm chí việc chị gái bị thương cũng không thể khiến cô buồn bã.

“Đúng vậy, nên anh ấy và chị tôi mới là cặp đôi hoàn hảo! Mặc dù Tô Cẩn là em trai của anh, nhưng tôi vẫn phải nói, cậu ta đúng là con cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga! Hoàn toàn không xứng với người chị xinh đẹp như hoa của tôi.”

Phía trước là đèn đỏ, xe dừng lại theo đà. 

Tô Vô Tức nhìn đăm đăm, quay đầu ngắm nhìn khuôn mặt nghiêng của An Mộc, rực rỡ như ánh trăng.

“…Là tiểu thư An Nhiên thích anh ta sao?”

Câu hỏi này trong mắt An Mộc thật kỳ lạ, khuôn mặt tròn xoe của cô ngay lập tức hiện lên vẻ tò mò: “Anh hỏi vậy là sao? Không phải chị tôi thì còn ai nữa? Ồ~ Tôi biết rồi, anh đúng là để ý đến chị tôi phải không?”

 

Hết Chương 273: Tất nhiên rất khác rồi.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page