Danh sách chương

“Tôi là người thẳng tính như vậy, cô đừng để trong lòng, Tưởng Đình Đình, cô cũng đừng để trong lòng. Chuyện này coi như bỏ qua, được chứ?” 

An Nhiên không muốn tiếp tục tranh cãi, ánh mắt trầm xuống, buông tay Tưởng Đình Đình, coi như bỏ qua chuyện này. 

Nhưng lại nghe thấy tiếng thì thầm không đồng ý của An Mộc…

【Dù có thẳng tính, nhưng không thể dùng miệng để nói mấy lời dốt nát như vậy chứ…】

Khóe miệng An Nhiên co giật, không nhịn được mà bật cười. 

Năm người anh em cũng không kiềm chế được, đều mỉm cười.

An Mộc: “……”

【Tại sao mọi người đều đều cười cùng lúc vậy!】

【Rốt cuộc là anh chị ở kênh nào, có thể chuyển em qua kênh đó không!!】

Cô luôn cảm thấy nữ chính và các anh trai đang giấu mình điều gì đó. 

Nửa sau buổi tiệc, An Mộc cố ý bày ra vẻ mặt buồn rười rượi, chẳng có chút biểu cảm tốt nào đối với những quyền quý đi qua đi lại. 

Xem ra tâm trạng không tốt, không còn tinh thần để đối phó với lời chúc mừng của người khác, toàn tâm toàn ý diễn vai tiểu thư nhà giàu bị sự thật đánh gục. 

Ít nhất thì Tưởng Đình Đình đã tin. 

Cô ta hí hửng tiến lại gần, hướng về phía An Mộc kể công. 

Ở một mức độ nào đó, Tưởng Đình Đình thực sự chưa phản bội An Mộc, là người bạn trung thành tận tụy, ngọn lửa chiến tranh đã bị An Nhiên đàn áp. 

Nhưng An Mộc cũng chẳng được lợi gì. 

Theo tính cách của nhân vật nữ phản diện độc ác, chắc chắn cô sẽ không tỏ ra vui vẻ với Tưởng Đình Đình, nhất định sẽ đi chất vấn cha hoặc anh của mình. 

An Mộc hít một hơi thật sâu, ánh mắt xoay một vòng. Đèn chùm pha lê trên đầu sáng lấp lánh, phủ lên một lớp màn bí ẩn trên người cô.  

Cô qua loa từ chối những thắc mắc của Tưởng Đình Đình, xoay người bước ra khỏi sảnh. So với khuôn mặt lạnh lùng của anh trai An Cẩn Thần, rõ ràng cô thích cha mình hơn, ít nhất là khi mắng mình có thể dịu dàng một chút.

Chỉ là trời không chiều lòng người, còn chưa kịp tìm An Chính Đình, cô đã gặp ngay anh cả đang bước tới. 

An Cẩn Thần nhướng mày, rõ ràng cũng thắc mắc tại sao lại thấy em gái ở đây. Anh ta thuận tay khoác vai An Mộc, chẳng chút khách sáo, như thể cô là chỗ dựa tự nhiên.

Chiều cao chênh lệch vừa vặn. 

“An Mộc, em đang làm gì ở đây?” 

Giọng của anh ta có chút trầm thấp, nghe như rất dịu dàng, sâu sắc lại quyến rũ. 

Nhưng An Mộc lại nổi da gà, cô quá hiểu anh trai mình. Rõ ràng đây là dấu hiệu anh cả không hài lòng vì mình đã quấy rầy công việc của anh ấy!  

“Không có gì đâu, em ra ngoài hít thở chút thôi…” 

Ánh mắt cô ngây thơ, long lanh, đứng trong sân như một cảnh đẹp tự nhiên. 

【Anh trai à, sao anh cũng ở đây vậy? Em muốn tìm cha.】 

An Mộc nghĩ một lúc, hỏi ai đều như vậy thôi, cuối cùng chỉ là làm cho có lệ để không bị ép buộc. Ít nhất quyền chủ động vẫn ở trong tay mình. 

“Anh cả, An Nhiên thực sự là chị ruột của em sao? Chị ấy thực sự là chị của em, cũng là con của mẹ sao?” 

An Mộc nắm chặt góc áo, cẩn thận quan sát sắc mặt của An Cẩn Thần, mái tóc dài rũ xuống, cổ dài mảnh khảnh. Nhưng dưới vẻ mặt yếu đuối đáng thương đó, cô lại rất điềm tĩnh, vô cùng bình thản.

Gân xanh trên trán An Cẩn Thần giật giật, anh ta gần như có thể tưởng tượng được vẻ mặt hả hê của em gái khi ăn hạt dưa xem kịch vui. 

【Anh đừng giận, hỏi xong là em sẽ biến mất, thật mà, anh đã nghĩ ra cách trả lời chưa? Hahaha.】

【Cha đã biết chưa? Mẹ thực sự biết mình sinh đôi sao?】 

【Anh đã nói chuyện với An Nhiên chưa? Có phải chị ấy đã cực kỳ ghét em rồi không?】

Ánh mắt An Mộc tối lại, cúi đầu, giọng nói mềm mại như có thể vắt ra nước, thật là giảo hoạt: “Em làm phiền anh rồi ư?” 

An Cẩn Thần lúc này mới hít một hơi thật sâu, cảm thấy em gái thực sự có tiềm năng bước chân vào làng giải trí. 

Mặc dù An Mộc dường như đã sớm biết thân phận thật sự của mình và An Nhiên, thể hiện rất tự nhiên. Nhưng đối mặt với vẻ yếu đuối đáng thương của cô, để nói sự thật thì anh ta vẫn không làm được. 

Nhà họ An có chỗ đứng trong giới quyền quý ở thành phố Bắc Kinh, có rất nhiều câu chuyện không ai biết đến. Và An Mộc, từ nhỏ đã bị cách ly khỏi thế giới của bọn họ, sống trong hạnh phúc, an lành, là món quà duy nhất mà họ có thể tặng cho em gái. 

Để An Mộc cảm thấy dễ chịu hơn, anh ta chọn cách nói dối, cũng gián tiếp thể hiện mình đứng về phía An Mộc. 

“Không, An Mộc, thực ra An Nhiên là con nuôi của gia đình mình, vừa nãy anh nói vậy để bịt miệng người khác thôi.” Ánh mắt của An Cẩn Thần kiên định, bàn tay lớn xoa đầu cô, động tác nhẹ nhàng. 

An Mộc: “……??”

【Đường đi dài nhất đời này của tôi, chính là đường đi của anh trai tôi.】

【Kỹ năng đặc biệt của anh trai – phút chốc giết chết cuộc trò chuyện!】

 

Hết Chương 27: Trời không chiều lòng người.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page