Danh sách chương

Cảnh này đáng lẽ phải do cô – nhân vật nữ phụ ác độc – bị vạch mặt, chứ không phải là một kẻ lắt nhắt như Tưởng Đình Đình.

【Được rồi, được rồi, để chị đây đến cứu cô, đồ thảo mai, dù sao tôi mới là người quyết định cuối cùng, tất cả là lỗi của tôi! Tất cả là lỗi của tôi!】

【Mình mới là kẻ chủ mưu, là do mình thấy chị gái mới tới ngứa mắt, mình là kẻ xấu.】

【Chỉ cần tôi không biết xấu hổ, chỉ cần tôi không có đạo đức, các người không thể buộc tôi theo đạo đức, hừ hừ.】

An Mộc dũng cảm hít một hơi sâu, đôi chân trắng mịn tiến một bước. 

Nhưng chưa kịp bước ra, cô đã bị ánh mắt của An Nhiên liếc tới, rồi bị An Cẩn Thần kéo lại, thậm chí cả An Dật Tiêu và An Trạch Ức bên cạnh cũng nắm chặt vai cô. An Thiếu Vũ chặn ánh mắt của mọi người kỹ càng hơn, ngay cả An Lạc Sênh đứng phía sau cũng cẩn thận nắm lấy ngón tay của An Mộc.

“Tôi… ớ…”

An Mộc ngơ ngác, nhìn lên, nhìn xuống, nhìn trái, nhìn phải, vẫn không hiểu tại sao sáu anh chị lại cùng lúc nhận ra ý đồ của mình và giữ mình lại thật chặt. 

Ngay cả cái lưng vừa mới thẳng lên cũng bị ép cúi xuống khá nhiều. 

An Nhiên ngẩng đầu liếc nhìn Tưởng Đình Đình đang muốn nói gì đó nhưng lại ngừng lại, nhưng chị ta không giải thích giúp đối phương. 

Chị ta không phải là người tốt, ác ý của Tưởng Đình Đình đối với chị ta rất rõ ràng, ai cũng có thể nhìn thấy. Nếu không phải vì việc này liên quan đến An Mộc, chị ta đã chẳng muốn quan tâm. 

Chó cắn chó, chị ta rất thích xem kịch. 

Chỉ là… hành vi của An Mộc có kỳ quái nhưng lại không có ác ý với mình, dường như còn biết một số điều không tưởng. 

Chị ta rất hứng thú. 

Huyền học, đúng là lĩnh vực mà mình chưa từng tiếp xúc. 

Gương mặt lạnh lùng của An Nhiên vẫn giữ vẻ bình tĩnh, đôi mắt đen nhìn về phía Trần Thiếu Mục, mang theo sự tìm tòi. 

“Vậy thiếu gia Trần, anh có cao kiến gì không?”

Trần Thiếu Mục khẽ ngẩng đầu, liếc nhìn An Nhiên, anh ta không sợ đắc tội với nhà họ Tưởng, huống chi Tưởng Đình Đình chỉ là một đứa con riêng không đáng để ý.

Nếu vì bạn của JOY mà đắc tội với một đứa con riêng, mà lại có được lá thư tiến cử, lại đẩy ngành công nghiệp trang sức của nhà họ Trần ra quốc tế, thì đây là một cuộc mua bán rất đáng giá. 

Biết đâu còn có thể khiến cha nhìn mình bằng con mắt khác. 

Tưởng Đình Đình run rẩy, cô ta gần như có thể dự cảm được những ngày tháng sau này của mình. Tất cả tín hiệu cầu cứu gửi đến An Mộc đều bị An Thiếu Vũ chặn lại, nước mắt tràn đầy trong mắt, trông thật đáng thương. 

Cô ta đã đến bước đường cùng. 

Trần Thiếu Mục bình tĩnh thu lại ánh mắt, trên mặt không có chút khó chịu. 

“Chuyện này e rằng phải hỏi tiểu thư Tưởng, rõ ràng tiểu thư An Mộc đã đưa ‘Đại dương sâu thẳm’ cho cô, tại sao lại nó chạy vào túi của tiểu thư An Nhiên. Tiểu thư Tưởng, cô có gì muốn nói không?” 

Mọi mũi nhọn đều chỉ vào Tưởng Đình Đình, không thể bào chữa được. Cô ta lắc đầu, dáng vẻ bối rối, tay cầm ly champagne run rẩy: “Tôi… tôi không biết… tôi không làm gì cả! Anh đang vu khống! Không phải, thật sự không phải tôi!” 

Trong lòng An Mộc thắt lại, cô nhích người muốn bước tới, nhưng lại bị An Dật Tiêu tùy tiện lấy một miếng bánh ngọt nhét vào miệng. 

Luật lệ trong tình huống này không có tác dụng, dường như chỉ cần làm cho An Nhiên rạng rỡ, ai làm nền cũng không quan trọng. 

Cô chỉ có thể thở dài, không muốn lãng phí thức ăn nên tiếp tục ăn bánh. 

【Không còn cách nào, các anh trai hình như biết mình làm chuyện này, đến cả tự do cá nhân cũng bị hạn chế, đừng nhìn tôi, tôi không giúp được cô đâu.】 

Động tác của Trần Thiếu Mục thanh lịch, giơ điện thoại lên, khóe môi cong, cười một cách cợt nhả: “Ồ, nhưng tôi có đoạn video, khi tự quay không cẩn thận quay được thứ gì đó không thể thấy được. Tiểu thư Tưởng, cô có muốn xem không?”

An Nhiên quay đầu nhìn lại, ánh mắt sâu thẳm, vẫn không gợn sóng. 

Nhưng những người đứng xem lại bùng nổ, không thiếu người tiến gần hơn để xem. Xung quanh mọi người ồn ào náo nhiệt, tiếng bàn tán không ngớt. 

Nhưng không ai tiến gần An Mộc, cô được năm người anh trai vây quanh, yên tâm ăn bánh. 

Rõ ràng An Mộc làm sai, nhưng lại được bảo vệ hết mực, rồi nhìn lại bản thân mình, đơn độc không ai giúp đỡ. Tưởng Đình Đình ghen tị vô cùng, mặt lúc đỏ lúc trắng, như một bảng màu, đủ loại cảm xúc tràn ngập. 

Rõ ràng nhất là sự nịnh nọt đối với An Nhiên, sự khom lưng uốn gối. 

Đôi mắt của cô ta có chút mơ màng, đầy lo lắng.

An Nhiên lại liếc nhìn bộ dạng khốn khổ của Tưởng Đình Đình. 

Chị ta đã gặp quá nhiều người tự cao tự đại như vậy, bề ngoài tỏ ra rất tốt, nhưng trong lòng thì hận mình đến chết, mong muốn chiếm lấy vị trí của mình. 

 

Hết Chương 25: Chó cắn chó.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page