Danh sách chương

Bà Phó cả đời ở trong quân đội, dù đã già nhưng lưng vẫn không cong. 

Nghe cô gái khen, bà lão càng thẳng lưng hơn, như đứa trẻ được khen trong nhà trẻ, phối hợp với mái tóc bạc phơ, thật đáng yêu.

An Mộc không nhịn được cười, từ khi biết câu chuyện của bà lão, lòng cô tràn đầy sự bao dung.

Cô cảm thấy, chỉ cần bà ấy không giết người, làm gì cũng đúng.

Mình sẽ luôn ủng hộ và cổ vũ bà ấy.

Tiểu Giang rất vui khi thấy cảnh này, nếu tiểu thư còn sống, chắc con gái của tiểu thư cũng tầm tuổi này rồi. 

Nghĩ đến đây, khóe miệng anh ta kéo lên đến tận mang tai. 

Một từ chính xác để miêu tả – nụ cười của bà cô.

Nhưng anh ta không quên nhiệm vụ hôm nay. 

An Nhiên đứng phía sau mọi người, ánh mắt rơi vào khoảng không, không hứng thú với lời nói của An Mộc và bà Phó.

Chỉ là tiếng cười của An Mộc bỗng dưng dừng lại, khiến chị ta ngẩng đầu lên.

An Mộc nhíu mày, nhìn quanh.

Cô hỏi An Nhiên: “Chị, chị có nghe thấy tiếng gì không?”

An Nhiên chuyển trọng tâm sang chân còn lại, chân bị tê vẫn chưa hết tê.

Chị ta lắng nghe, chỉ nghe thấy giọng nam đọc sách, có lẽ là kể chuyện cho bọn trẻ trong trại trẻ mồ côi.

Nếu đó là âm thanh mà em gái đang nhắc đến–– 

“Có.”

An Mộc trở nên nghiêm túc, bước ra ngoài cửa kính.

Giọng nói đó nghe quen quen, thanh khiết và trầm ấm, âm cuối còn hơi cao lên.

Có thể vì ở xa, nghe có vẻ mơ hồ nhưng lại rất dịu dàng.

“Chú mèo nhỏ không biết trước con đường đầy gian nan, nó chỉ biết bảo bối của mình đã biến mất. Nhưng tối qua khi đi ngủ, nó còn đặt viên bi thủy tinh bên cạnh gối, sao có thể đột nhiên biến mất được?”

“Nó không hiểu, nhưng vẫn lau khô nước mắt dưới sự an ủi của rùa lớn, rất nhanh đã đứng dậy lại. Nó nghĩ, có lẽ viên bi chỉ đi lạc, nó phải mạnh mẽ lên để đưa viên bi về nhà…”

Chàng thanh niên ngồi co chân dài trên chiếc ghế nhỏ không hợp với vóc dáng của mình. 

Cuốn truyện cổ tích trẻ em đầy màu sắc được đặt phẳng phiu trên đầu gối.

Anh mặc áo sơ mi màu xám nhạt, dây buộc da màu đen quấn từ sau lưng ra cánh tay, trông rất nổi bật. 

Phần cổ tay áo được cuộn lên vài lần, để lộ cổ tay.

Ánh sáng từ cửa sổ sáng rực rọi thẳng vào bên mặt anh, khiến đôi mắt dưới gọng kính vàng khó nhìn rõ. 

Xung quanh anh có ba đứa trẻ nhỏ giống như những củ khoai tây, tuổi trung bình không quá năm tuổi, khuôn mặt chúng mang vẻ tiếc nuối. 

“Vậy là, chú mèo nhỏ bắt đầu hành trình mà không dừng lại, đầu tiên đến đầm lầy, nơi có những chiếc răng cá sấu sắc nhọn và hung dữ. Chỉ một phát cắn là chú mèo nhỏ có thể mất mạng.”

“Nhưng con cá sấu dường như rất hiền lành, thân thiện. Nó nhe răng cười với chú mèo nhỏ…”

An Mộc đứng tại chỗ, mắt hơi cong, ánh nhìn không tự chủ rơi vào người kia.

Anh chỉ ngồi đó, không ngẩng đầu, cười với bọn trẻ, toàn thân toát lên ánh sáng, có một sức hút đặc biệt.

Hoàn toàn khác với những lần gặp trước đây.

Khiến người ta có chút ngỡ ngàng. 

Mỗi lần gặp trước đây, Tô Vô Tức ít nhiều đều mang theo vẻ sắc lạnh, xa cách. 

Dù nói chuyện hay cử chỉ đều lịch sự và ấm áp, nhưng không thể che giấu được sự lạnh lùng trong xương cốt.

Nhưng trước mặt mấy đứa trẻ, anh lại như người bạn hàng xóm, cao quý nhưng dễ gần.

Vẻ đẹp của anh như họa nên sơn hà.

An Nhiên nhướn mày, dáng vẻ của người này hiện giờ thật sự cách xa hai chữ “máu me” hàng vạn dặm. 

Không ai có thể liên tưởng anh với việc giết người phóng hỏa.

Tô Vô Tức sớm đã phát hiện ra họ, nhưng vẫn chậm rãi kể chuyện, giả vờ như không có gì xảy ra. 

Đến khi kể xong câu chuyện, anh mới ngẩng đầu, đưa sách cho bọn trẻ, giải quyết vấn đề của chúng rồi mới bước tới chỗ họ. 

Anh nở nụ cười, nhưng nụ cười không chạm tới đáy mắt, mất đi sự tự nhiên lúc nãy, đầy vẻ giả tạo.

“Thật trùng hợp, cô An Mộc, cô An Nhiên, Tiểu Giang, bà Phó.”

Thậm chí giọng điệu còn hơi cứng nhắc, không ngờ có thể gặp hai người ở đây. 

Ban đầu định đến thăm bà Phó, nhưng Phó Tuyên Minh nói có người nhà họ An, anh nghĩ tốt hơn là không nên gây phiền phức.

Chỉ còn cách đến trại mồ côi để tạm trú.

Không ngờ cuối cùng vẫn gặp bà Phó và An Mộc. 

Tiểu Giang cười lịch sự với Tô Vô Tức, coi như chào hỏi.

Bà Phó đã quên mất người này là ai, nên không có phản ứng gì, chỉ nắm chặt tay cô gái. 

An Mộc để mặc bà ấy, lịch sự mỉm cười với Tô Vô Tức, đôi mắt ngập tràn ngạc nhiên: “Không ngờ lại gặp anh ở đây, thật trùng hợp quá. À, thì ra anh là người mà chú bảo vệ nói đến, haha.”

An Nhiên hừ lạnh một tiếng, chuyển trọng lượng sang chân kia.

Chỉ là động tác này đã làm vài lần, lần này hoàn toàn thu hút sự chú ý của An Mộc.

Cô lo lắng nhíu mày, thả một tay ra để đỡ. 

“Chị, chị sao thế? Sao cứ động đậy mãi vậy, không thoải mái à?”

 

Hết Chương 239: Họa nên sơn hà.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page