Danh sách chương

Tất cả mọi người đều cho rằng cô kích động sau khi mất đồ mà tìm lại được, nhưng chỉ có năm người con trai nhà họ An và An Nhiên là khó nói thành lời. 

Một mặt khâm phục ngôn ngữ phong phú của An Mộc trong trận đại chiến với quyền quý, mặt khác lại có chút thương xót cho tình trạng tinh thần của cô. 

Thượng Quan Ngọc càng thêm đắc ý, như con gà trống chiến thắng, kiêu hãnh ưỡn ngực: “Tôi biết ngay cô là kẻ trộm mà! Tội trộm cắp như này có thể khiến cô ăn cơm tù cả đời!” 

An Chính Đình nhìn An Nhiên với ánh mắt sâu thẳm và dò xét.  Ông ấy không có quá nhiều tình cảm đối với đứa con gái ruột này, ăn mặc lại rách rưới. 

Lúc này thừa nhận đối phương là tiểu thư nhà họ An thật vô lý. Hơn nữa, dường như tay chân của nó không sạch sẽ, mặc dù không biết thật giả ra sao. 

Ông ấy suy nghĩ, nhớ lại tư liệu điều tra mà trợ lý đưa cho mình. Trong đó viết rằng An Nhiên lớn lên ở nước A, được một gia đình nông dân nhận nuôi, gia cảnh nghèo khó. 

Như vậy thì việc hình thành thói quen trộm cắp cũng hợp lý.

Nhưng nhà họ An, tuyệt đối không thể xuất hiện một đứa con như vậy. 

Chỉ có mẹ An – Trần Giai, là không đành lòng. Đây là con gái ruột mà bà ấy mang nặng đẻ đau suốt mười tháng trời. 

Nay đứa con gái lại bị mọi người khiển trách ngay trước mặt mình, chẳng khác nào bị đâm thẳng vào tim, lòng đau như cắt. Chỉ là, những chuyện lớn như thế này, từ trước đến nay, bà ấy chưa bao giờ có quyền quyết định.

[Chị à! Ngay bây giờ! Lập tức! Hãy thể hiện khí chất của nữ chính mạnh mẽ, đánh cho cô ta một cái bạt tai! Nói cho mọi người biết rằng chị chính là nhà thiết kế trang sức quốc tế JOY! Mau lên!] 

[Haha, chị của tôi sẽ làm như này! An Nhiên: tôi đã cho cô cơ hội để xin lỗi tôi rồi, nhưng cô lại cố tình làm trò. Cô có quyền làm trò với tôi, thì tôi cũng có khả năng dạy dỗ cô đến nơi đến chốn!] 

[Thật sự không biết xấu hổ sao?! Chó cắn người đều phải bị xích lại!]

Sắc mặt của An Nhiên đột nhiên thay đổi, đôi mắt lạnh lùng, khí thế ép người. 

Ngoại trừ bản thân ra, không một ai biết rằng chị ta chính là JOY – cái người ẩn cư không ra mặt. Vậy thì An Mộc ngây thơ này làm sao biết được? 

Ánh mắt u ám rơi vào người cô gái kia, đầy cảnh giác. 

Xem ra, mình phải nhanh chóng làm rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với vị tiểu thư giả mạo này. 

Năm đứa con nhà họ An không hiểu chuyện gì, đều nhìn chằm chằm vào An Nhiên. An Cẩn Thần càng không bình tĩnh được, bất cứ ai từng tiếp xúc với ngành trang sức, đều biết danh tiếng của JOY. 

JOY gần như là một tồn tại khiến các quyền quý trong ngành trang sức đều khao khát. Nếu An Nhiên thật sự là JOY, thì người em gái này, nhà họ An thật sự cần. 

Anh ta liếc nhìn gương mặt tái nhợt của em gái, rồi lựa chọn bước ra, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn quanh một lượt, chậm rãi mở miệng: “Cô ấy không phải không cha không mẹ, để tôi giới thiệu với mọi người…”

“An Cẩn Thần!” 

An Chính Đình không đồng ý, lên tiếng ngăn cản, lại nhìn An Mộc và các con trai của mình, mỗi người đều có tâm tư riêng. 

Sáu người cộng lại có tám trăm mưu kế. 

An Cẩn Thần cảm thấy lạnh lẽo nửa người, dù biết cha mình luôn chú trọng mặt mũi, nhưng vẫn bị sự tàn nhẫn của An Chính Đình làm cho chấn động. 

Trong mắt người ngoài, con cái nhà họ An ai nấy đều tốt, nhưng không ai biết họ đã trưởng thành như thế nào. 

Nhà họ An, có thể nói là hang động ma ăn thịt người không nhả xương. Họ đã chứng kiến mặt tối ác độc nhất của lòng người, nên càng trân trọng sự thiện lương. 

Ánh mắt của An Chính Đình hơi tối lại, trong đó chứa đầy sự đe dọa rõ ràng. 

Nhưng An Cẩn Thần vẫn phớt lờ, kiên quyết bước ra: “Cô ấy tên An Nhiên, là con gái ruột của nhà họ An bị lưu lạc bên ngoài, nên tôi nghĩ chuyện này chắc có ẩn tình.”

An Nhiên hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn An Cẩn Thần không mấy thân thiện, lại liếc nhìn An Mộc một cách hung dữ. Chị ta đang tỏ ra yếu đuối, chỉ muốn biết phản ứng của An Mộc, chứ không cần sự giúp đỡ không cần thiết. 

Trên đời này không có bữa ăn nào miễn phí. 

An Mộc mở to mắt, tình huống này sao càng nghĩ càng thấy không đúng! 

Theo lý mà nói, nhà họ An chính thức công bố thân phận thật của An Nhiên là sau vài năm nữa. Bây giờ, thân phận phải là con gái nuôi của nhà họ An. 

Lúc này lại vẫn còn tình tiết anh hùng cứu mỹ nhân, là sân khấu của Trần Thiếu Mục, không nên là anh cả ra mặt biện hộ cho An Nhiên. 

Thượng Quan Ngọc giật mình, vội vàng mở miệng, vẻ mặt trông như đang xem kịch vui: “Vậy còn An Mộc thì sao? An Mộc là trường hợp gì? Cô ta là tiểu thư giả mạo sao?” 

Tâm trí An Mộc hỗn loạn, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực, sắc mặt tái nhợt, hai mắt ngấn lệ. 

 

Hết Chương 19: Làm sao biết được?.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page