Danh sách chương

Đôi tay khéo léo lật qua lật lại, sợi dây thép giấu trong kẹp tóc được cô rút ra, uốn éo trong ổ khóa. 

An Chính Đình không thích cô học mấy thứ vớ vẩn này, nên cô cũng không học. 

Chỉ là không thể cưỡng lại sự nhiệt tình của các anh trai đối với mình, luôn kiên định có chuyện hay không có chuyện gì, cũng mang em gái theo bên mình. 

Như thể chỉ cần không chú ý một chút, cô sẽ biến mất vậy. 

Dù họ luôn bận rộn, học hành luyện tập với đủ loại huấn luyện viên, không có nhiều thời gian chơi với cô, nhưng đối với hành tung của cô thì lại cực kỳ quan tâm.

An Mộc gọi đó là tình yêu khác biệt.

Trước đây, cô không có cảm giác gì với những hình ảnh này, chỉ cần xem họ bận rộn một lúc là cô đã muốn ngủ. Họ cũng không đưa cô về phòng, chỉ mang theo một chiếc ghế sofa bên mình.

Ở đâu có họ, ở đó có cô. 

Dì Thẩm luôn gọi cô là linh vật nhỏ, cô cũng cảm thấy mình là linh vật. 

Kể từ khi tỉnh lại ký ức, những chuyện này từng chút một hiện lên trong đầu. 

Những thứ đã xem qua những năm qua cũng trở thành tài liệu điện tử, lưu trữ trong đầu cô, vẫn có thể tiếp thu một ít. Cũng vì lý do đó, An Mộc mới dám mạo hiểm lần này, ít nhất cô còn có thể tự bảo vệ mình. 

Anh năm rất quan tâm tới khóa, là người thích chơi với An Mộc nhất.

Dưới sự tình cờ, cô cũng đã xem qua rất nhiều cách mở khóa, những chiếc còng tay đơn giản như này không phải vấn đề lớn. 

Với tiếng ‘cạch’, tay của An Mộc được tự do. 

Cô đắc ý cười, nhướng mày, vung vẩy chiếc còng tay trước mặt Tô Vô Tức: “Sao nào? Giỏi không?” 

Tô Vô Tức nghiêng đầu, nhẹ nhàng vỗ tay khen ngợi. 

An Mộc hài lòng nheo mắt, ngồi xuống tháo luôn còng tay cho anh. 

Lúc này, Thẩm Thanh đã tới bên hai người, cúi đầu đầy áy náy, xin lỗi: “Xin lỗi Mộc Mộc, là do chị liên lụy tới em, chị xin lỗi.” 

An Mộc giấu chiếc còng tay ra sau lưng, ngẩng lên nhìn đối phương.

Mặc dù xung quanh rất tối, nhưng cô gần như có thể tưởng tượng ra nụ cười ngượng ngùng của Thẩm Thanh sau vẻ mặt áy náy. 

Cô khẽ hắng giọng, chỉnh lại vị trí của chiếc vòng cổ và nghiêm túc nói: “Chị Thẩm Thanh, thực ra em rất tin vào một câu nói, đó là chỉ cần không nghĩ ngợi nhiều, niềm vui sẽ nhân đôi.”

“Nhưng luôn có những người nghĩ rằng em thật sự không hiểu gì, dùng những mưu kế nhỏ trước mặt em, đủ loại tính toán.” 

“Em biết chị cố ý, gặp em ở đây cũng là một phần kế hoạch của chị. Em có thể không để tâm, nhưng chị có thể đừng vòng vo nữa không? Em vẫn muốn biết cái gọi là sự thật của chị.”

Tô Vô Tức đổi sang một vị trí thoải mái hơn, trông vô cùng vô hại ngồi sau lưng An Mộc. 

Thẩm Thanh mặt cứng đờ, thở dài, cuối cùng quyết định nói rõ mọi chuyện. 

“Mộc Mộc, thực ra chị cũng không muốn như thế, nhưng chị không có cách nào khác, em nên biết sự thật của chuyện này.” 

Bà ta ngừng lại một chút, nhìn về phía Tô Vô Tức đang ẩn mình trong bóng tối, có chút do dự. 

An Mộc cười nhẹ, đôi mắt thoáng qua một tia tối tăm. 

Biểu hiện này rất rõ ràng, là không hài lòng về sự hiện diện của anh. 

Cô cảm thấy Thẩm Thanh có chút thiếu lịch sự, giọng nói trở nên nghiêm nghị: “Chị Thẩm Thanh, nếu tính kỹ ra, em và Tô Vô Tức đều là nạn nhân của chuyện này, chị là người gây ra, chị nên xin lỗi chúng em như nhau.”

Tô Vô Tức vẫn không nói gì, như thể đối tượng cuộc nói chuyện của hai người không phải là anh.  Đôi chân dài hơi co lại để đỡ cánh tay, đôi mắt dài dường như đang đăm chiêu. 

Thẩm Thanh ngồi xổm bên cạnh hai người, đưa tay ôm lấy đầu gối, tháo chiếc khẩu trang xuống, lộ ra gương mặt đầy vết sẹo. 

Căng thẳng một lúc lâu, bà ta mới cúi đầu, thỏa hiệp xin lỗi An Mộc: “Xin lỗi, chị không nên lợi dụng các em, giấu giếm các em. Nhưng chuyện này thật sự quá nghiêm trọng, chị sợ rằng em sẽ không giúp chị.”

An Mộc không phủ nhận, nếu thực sự đe dọa đến an nguy của nhà họ An, cô chắc chắn sẽ không dính líu vào.

Nhưng chuyện này, cô cảm thấy có thể thay đổi được. 

Nếu đối phương có đủ chứng cứ, thêm sự hướng dẫn có ý của cô. 

Thẩm Thanh nhìn quanh một chút, lại nghiêng mình nhìn vào mặt An Mộc, trông như thể sẽ dựa dẫm vào cô. 

“Lúc đó chị vẫn là một phóng viên, chỉ là nhận được một số lời tố cáo, có ý định đưa tin một số tình huống bí mật của Cục Tài chính nước Z.” 

“Rồi bị cha của Cục trưởng Cục Tài chính Triệu Lập Càn, Triệu Lệ Thư để ý, ông ta quyền cao chức trọng, chị kêu cứu khắp nơi mà không tìm được chỗ nương tựa.”

“Không ngờ Triệu Lệ Thư lại độc ác như vậy, cho người đến hại chị, càng không ngờ khiến anh trai chị giết người, phải rời bỏ quê hương, cha mẹ càng thêm tức giận mà qua đời sớm.”

“Chị luôn nghĩ Thẩm Vị không chịu trở về là vì sống rất tốt ở ngoài, nhưng không ngờ anh ấy cũng đã chết, mà còn chết đã lâu.” 

 

Hết Chương 183: Cái gọi là sự thật của chị.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page