Danh sách chương

Anh ta kéo anh cả, anh hai và anh tư lại với nhau trong tư thế bảo vệ và đứng sau lưng em gái. An Mộc đang định nói nhưng lại dừng lại, cô ngẩng đầu nhìn An Dật Tiêu rồi lại nhìn An Cẩn Thần, tim đập nhanh hơn rất nhiều. 

[? ? ? Không nên như vậy, cốt truyện ban đầu không nên bao che kỹ càng như vậy, đúng không? Các anh trai à, trên mặt các anh đang viết rõ ràng từng chữ “Bảo vệ em gái” lên mặt đó!!]

[Không phải chứ… có thể tôn trọng nỗ lực của nữ phụ độc ác không hả!]

[Mục tiêu rõ ràng như vậy Các anh à, các anh có bị mù không?] 

Nhưng Tưởng Đình Đình thì lại đắc ý mỉm cười, cáo mượn oai hùm mà tiến lên, đứng ngang hàng với nhà họ An. Năm người con trai của nhà họ An vẫn bình tĩnh, nhưng An Mộc bị vây ở giữa lại nhướng mày, đầy nghi hoặc. 

Bên kia, Tưởng Đình Đình tựa hồ như đã nhận được mệnh lệnh, ngơ ngác đưa tay ra, ngạc nhiên hét lên: “Này, nhìn túi áo khoác phồng lên của cô ấy kìa!”

Thượng Quan Ngọc cười nham hiểm: “Hiện tại mọi người đang nghi ngờ cô trộm đồ đó, mau lấy đồ trong túi quần ra mau! Nhanh lên! Nếu không, cô sẽ bị khám xét!”

An Mộc không nói gì, nhìn chăm chú vào túi của An Nhiên.

[Cmn, kiếp trước cô là thợ may đúng không, sao thích kéo dẫm người khác thế hả!!] 

[Mọi thứ đều tăng giá, tại sao cô ngày càng trở nên rẻ tiền! Đồ hai mặt chết tiệt này!!]

[Phiền chết đi được, ai cho cô nói chị của tôi hả!! Mau khâu cái miệng thối của cô lại cho tôi!!!]

An Nhiên thấy buồn cười, nhưng cảm thấy hiện tại cười lớn không thích hợp. Chị ta chỉ có thể khịt mũi, với vẻ mặt lạnh lùng, đưa tay lấy [Đại dương sâu thẳm] từ trong túi ra. 

Di chuyển một cách duyên dáng và cực kỳ ngoan ngoãn. 

Khung cảnh trở nên sống động hơn và lời buộc tội cũng lớn hơn. 

Mọi người đều cảm thấy mình đoán đúng và hét lớn từ trên đỉnh cao đạo đức. 

Lời nói tùy ý phát ra, tụ tập lại thành một thế lực tà ác, không hề để ý rằng người đứng trước mặt vẫn là một cô gái mười tám tuổi. 

Nói xấu bừa bãi để làm xóa bỏ mọi liên can tới mình. 

Bọn họ tùy ý gõ gán cái mác “tên trộm” vào đầu An Nhiên, ác ý tố cáo. Không ai tận mắt nhìn thấy, nhưng tựa hồ đều là chính mắt nhìn thấy. 

“Tôi đã nói cô ta chắc chắn đã làm điều đó mà, cô ta ăn mặc rách rưới thế kia còn gì! Nhìn đi, chính cô ta đã lấy trộm [Đại dương sâu thẳm]!”

“Trẻ em ngày nay, biết người biết mặt, nhưng không biết lòng, haiz.” 

“Chúng ta có nên gọi cảnh sát không? Lá gan của cô ta thật lớn, dám trộm nó từ nhà họ An.”

“Rõ ràng còn trẻ như vậy, ngoại trừ làm trộm, cũng không thể làm chuyện xấu.” 

“Mau bắt lấy cô ta đi! Có ai biết cô ta không? Cô ta là con gái nhà ai thế?”

“Nếu hiện tại dám trộm đi chiếc vòng cổ, sau này không biết sẽ như thế nào đâu! Nhìn giống như một con người, nhưng tâm hồn lại xấu xa như vậy!” 

“Biết xấu hổ một chút đi! Trộm mà không che mặt, còn chưa đủ để làm xấu mặt cha mẹ!”

“Thật sự không đủ tư cách, trộm đồ xong sao dám đứng đây tự tin như vậy, mặt dày quá!”

An Nhiên không nói gì, ném [Đại dương sâu thẳm] vào trong ngực An Mộc. Chị ta bình tĩnh nhìn đối phương, những lời tố cáo ầm ĩ bên tai chẳng hề ảnh hưởng gì đến chị ta. 

Chị ta chưa bao giờ quan tâm đến điều này.

Ngược lại, cô em gái ngớ ngẩn này… luôn dùng chính sức lực của mình để chỉ trích mọi tiếng nói tiêu cực.

[Chết tiệt! Bà dám nói về đạo đức con người? Bà có xứng đáng không hả???] 

[Mặt của ông thì to lắm, chắc ông là người duy nhất có khuôn mặt hay gì? Mặt của ông to hơn cả cái thế giới này chứ gì!] 

[Phiền chết đi được, ai cho phép nói chị gái của tôi hả!! Liên quan đến mấy người không!!] 

[Ái chà chà! Bà đã trốn khi con người tiến hóa phải không? Bộ não kết hợp của bà còn không lớn hơn hạt dưa. Nhưng đôi mắt này, có chuyện gì vậy, có thể nhìn xuyên qua trần nhà, phải không?] 

[Nền giáo dục của nước Z thất bại vì bà, còn ở đó ríu rít nói nữa!] 

[Ông biết á? Ông biết cái gì? Sao nào, là mẹ của ông báo mộng cho ông hay gì???]

[Huhuhu, chị ơi, chị mau đánh vào mặt bọn họ đi, sao chị có thể bình tĩnh như vậy chứ?? Tức chết em mất rồi, chị mau ra tay đi!! Mau đánh cho bọn họ quỳ xuống xin lỗi chị đi, huhuhu!] 

[Tôi chưa bao giờ phải chịu đựng loại bất bình này trong đời, thật là bất công, không biết gì cả mà cứ ở đó phán xét người khác! Thật là xui xẻo.] 

[Không đúng, cha mẹ, cha mẹ cứ nhìn An Nhiên bị bắt nạt như vậy ư? Chị ấy là con gái ruột của hai người đó!]

[Mau thừa nhận An Nhiên là con nhà họ An đi mà!]

An Mục vô cùng bi thương, cảm xúc phức tạp, hai mắt to ngấn lệ, hai bàn tay nhỏ cầm chiếc vòng cổ và ôm chặt nó trong tay. Cô chỉ cần đứng đây là có thể khiến mọi người có mặt quay về phía mình. 

 

Hết Chương 18: Lời buộc tội.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page