Danh sách chương

Ngược lại, rơi vào một vòng đen tối không lối thoát. 

Đáng buồn hơn, hiện tại người phụ nữ không còn dũng cảm để thoát ra.

Dần bị thế giới này nuốt chửng, lại đi ủng hộ những thứ mà lúc trẻ tuổi mình từng khinh bỉ. 

Bộ não tự động từ bỏ “công lý”, trở thành một người yếu đuối.

Sống mà như đã chết.

Bà ta không còn là Thẩm Thanh nữa, chỉ là vợ của Triệu Lập Càn.

Thật đáng sợ, trong đầu phải chịu nhiều áp lực như vậy. 

Điều này khiến An Mộc cảm thấy có chút khó chịu. 

Thẩm Thanh im lặng một lúc, rồi mới tiếp tục nói: “Mộc Mộc, em có thể ra gặp chị được không? Chị có chuyện muốn nói với em.”

An Mộc do dự.

Cô không phải người tốt, giúp đỡ người khác phải xem sức mình. 

Hơn nữa, cô can thiệp vào chuyện của Thẩm Thanh hoàn toàn vì bệnh viện của anh trai, không muốn anh trai mất quyền làm bác sĩ như trong cốt truyện gốc. 

Nếu An Dật Tiêu không tiếp nhận Thẩm Thanh, vậy thì Thẩm Thanh không nên có liên quan gì đến anh trai nữa.

Bây giờ tìm đến, chắc chắn có chuyện quan trọng, mà cô lại không có quyền gì.

Không có sức mạnh, không thể làm được gì.

Quan trọng nhất là chị gái không có ở nhà, không biết sẽ xảy ra chuyện gì. 

Trong cốt truyện gốc, Thẩm Thanh sẽ chết, điều đó có nghĩa bà ta rất nguy hiểm, có thể cũng sẽ khiến cô gặp nguy hiểm. 

An Mộc chưa muốn chết sớm như vậy.

Trần Giai mà biết cô chết, chắc sẽ khóc rất nhiều, lần trước chỉ gặp một vụ xả súng mà bà ấy đã khóc đỏ mắt rồi. 

Huống hồ An Nhiên không biết cách dỗ dành người khác. 

Còn mấy anh trai của cô, người nào cũng khờ khạo. 

Tiếng thở từ bên kia có phần lớn hơn, thấy An Mộc không nói gì, lại như thúc giục: “Mộc Mộc, em có nghe không?”

An Mộc vẫn đang phân vân, chuyện này rõ ràng không có lợi. 

Nhưng dì Thẩm bên cạnh dường như rất vui, thúc giục đẩy vai cô. 

An Mộc ngẩng lên nhìn, bà ta khẽ thì thầm: “Cứ ở nhà mãi thì mốc meo mất!” 

Cô cười nhẹ, như thể trút được gánh nặng, thở dài: “Được rồi, chị đang ở đâu?”

Thẩm Thanh nhanh chóng cho biết tên một quán trà, rồi cúp máy. An Mộc nhanh chóng đứng dậy, không thay quần áo, đi giày rồi nhắn tin cho chú tài xế. 

Nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn soạn vài dòng và gửi đi. 

Thẩm Thanh tìm một người vô dụng như cô, chỉ có một lời giải thích. 

Lần này, người cô đi gặp không phải là mẹ của Triệu Cẩn Tu và Tiểu Nhược Y, cũng không phải là vợ của Cục trưởng Cục Tài Chính. 

Mà là nhà báo Thẩm Thanh.

Hy vọng Thẩm Thanh sẽ không khiến cô thất vọng.

Theo địa chỉ mà người phụ nữ cung cấp, An Mộc nhanh chóng đến một quán trà thanh nhã. Nằm ở vị trí không phải khu sầm uất, nhưng trang trí nhìn thôi đã biết rất đắt tiền, lại là nơi cần thẻ thành viên mới vào được. 

An Mộc không còn cách nào khác, cô đến sớm, Thẩm Thanh chưa tới nên đành phải làm thẻ thành viên. 

Không sao, dù gì mình có nhiều tiền. 

Ngồi ở tầng một, người ít đến đáng thương, hầu hết khách ở các phòng riêng tầng hai. Để có thể phát hiện Thẩm Thanh ngay lập tức, An Mộc chọn một chỗ gần cửa sổ.

Thời tiết hôm nay không mấy đẹp, u ám, mặt trời bị che khuất, trông như sắp mưa. Gió nhẹ thổi qua, mang theo hương vị mùa thu, làm người ta thấy dễ chịu. 

An Mộc chống cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ, trông rất nghiêm túc và trầm tư.

Cô có thể đoán được mục đích của Thẩm Thanh, nhưng vẫn đến. 

Con người đôi khi không thể kiểm soát bản thân, tò mò như một loại cám dỗ. 

An Mộc chăm chú chờ đợi, không nhận ra rằng ở một phòng riêng tầng hai, có một người đàn ông quen thuộc đang đứng đó. 

Tô Vô Tức có thói quen đứng ở những nơi ít người, tầm nhìn rộng, để có thể phát hiện những điều người khác không thấy. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng cầm cốc trà mát, móng tay cắt tỉa gọn gàng, khớp xương rõ ràng. 

Rõ ràng là khí chất xuất chúng, nhưng luôn muốn làm nền. 

Đôi mắt nhạt màu, trông yên tĩnh và thờ ơ, như thể mọi thứ xung quanh đều không liên quan đến anh.

Nhưng ngay khi nhìn thấy An Mộc, ánh mắt anh lóe lên sự ngạc nhiên. 

Không ngờ lại gặp cô ở đây. 

Công việc gần xong, Tô Vô Tức thở dài, định quay đi nhưng phát hiện người ngồi dưới tầng đột nhiên đứng dậy, chạy ra ngoài như viên đạn pháo. 

An Mộc phát hiện Thẩm Thanh. 

Dù đối phương ăn mặc rất kín đáo, nhưng khí chất thì không thể lừa được, nhìn một cái là biết ngay đó là Thẩm Thanh.

Chỉ là bà ta đi cùng với một người đàn ông mặc vest chỉnh tề. 

Thẩm Thanh dường như đang trốn tránh người đàn ông, nhưng vẫn bị hắn ta chặn lại, như đang thương lượng điều gì. Rồi bất ngờ biến thành cãi vã, người đàn ông muốn kéo Thẩm Thanh đi, nhưng bà ta không chịu.

Tình hình càng lúc càng căng thẳng, quanh quán trà không có nhiều người, nhưng tiếng cãi vã to khiến mọi người chú ý. Trong đó có một cô gái rất nhiệt tình tiến lên kéo áo Thẩm Thanh, như muốn người đàn ông rời đi. 

 

Hết Chương 176: Mình có nhiều tiền.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page