Danh sách chương

Thượng Quan Ngọc cố tình to tiếng, khiến đám bạn của cô ta chú ý và nhìn về phía An Nhiên trông có vẻ hiền lành. Điều này khiến Trần Thiếu Mục không khỏi cười nhạt, lắc lắc ly rượu trên tay. 

“Cô đang nói tôi à?” An Nhiên lạnh lùng, không để lộ chút cảm xúc nào, cao thâm khó lường. 

Thượng Quan Ngọc từ nhỏ đã là tiểu thư được nuôi dưỡng trong gia đình quyền quý, không hề sợ dáng vẻ này của An Nhiên. Những người như thế, cô ta đã gặp không ít, luôn tỏ vẻ thanh cao nhưng thực ra là muốn câu cá lớn. 

Thượng Quan Ngọc cười nhạt, cùng với Tưởng Đình Đình tiến lại gần, ngẩng đầu kiêu ngạo, vẻ mặt khó chịu: “Không thì sao? Người như cô, hẳn là không biết cái gì là thư mời đúng không?” 

“Dám lẻn vào đây, giờ cô nhìn váy của tôi xem! Cô lấy gì để đền? Lấy mạng đền à? Lại còn ăn mặc như kẻ ăn mày!”

An Nhiên vẫn rất bình tĩnh, cầm ly champagne, uống trôi miếng bánh trong miệng: “Là cô đâm vào tôi, sao nào? Quẹo mà không biết nhìn sau lưng à?” 

Thượng Quan Ngọc càng tức giận, tay cầm khăn lau váy trở nên trắng bệch. 

Việc nhà họ An có thêm một cô con gái rất ít người biết, ngoài người nhà họ An, chỉ có Tưởng Đình Đình biết. Nhưng cô ta mong muốn làm lớn chuyện này, nên chẳng giúp Thượng Quan Ngọc mà còn thêm dầu vào lửa. 

“Ôi, Ngọc Ngọc, cậu làm gì vậy, nhìn cô ta ăn mặc thế này, chắc chắn là nhân viên phục vụ lười biếng rồi.” 

Thượng Quan Ngọc càng thêm kiêu ngạo, chỉ tay vào nhân viên phục vụ bên cạnh, hống hách, kiêu căng: “Nếu là nhân viên phục vụ, còn dám ở đây lười biếng? Này, cô kia, lại đây, bắt cô ta mặc bộ đồng phục phục vụ này vào cho tôi, rồi xin lỗi tôi ngay!” 

Nhân viên phục vụ chưa từng thấy cảnh này, run rẩy bước tới, định cởi áo An Nhiên ra. 

Dù nữ chính có lạnh lùng thì vẫn bị kích thích một chút. 

Chị ta đứng thẳng lên, chuẩn bị sẵn sàng, có dấu hiệu muốn động thủ. Nhưng nhớ ra điều gì đó, chị ta lùi lại, tránh tay của người phục vụ, lông mày hơi nhướng lên, kiên nhẫn cạn dần. 

“Tôi không phải là nhân viên phục vụ, thưa cô, tôi và cô chưa từng gặp mặt, và là cô đâm vào tôi, không phải lỗi của tôi.”

“Tôi không cần phải xin lỗi cô, tại sao cô phải quá đáng như vậy?” 

Thượng Quan Ngọc cười nhạt, nhìn An Nhiên từ trên xuống dưới, thấy khí chất của đối phương không tầm thường, nhưng ăn mặc lại bình thường.

Cho đến khi chắc chắn đối phương không có món đồ nào đáng giá, Thượng Quan Ngọc mới tiếp tục làm khó: “Tôi thực sự không biết cô, cô nói cô không phải là nhân viên phục vụ, vậy chắc là chuột đến đây để ăn cắp đồ ăn!”

“Tôi cũng không muốn làm lớn chuyện này, chỉ cần cô xin lỗi tôi, chuyện này coi như xong, nếu không thì…”

Đội bảo vệ nhà họ An đã nghe thấy động tĩnh nên tiến lại gần, việc An Nhiên đến quá đột ngột, không ai biết thân phận thật sự của chị ta. 

An Nhiên vẫn giữ vẻ bình tĩnh, Thượng Quan Ngọc nhìn chị ta một lúc lâu, đột nhiên muốn thấy đối phương hoảng loạn. Nghĩ vậy, cô ta liền gọi bảo vệ đến: “Người đâu, giữ lấy cô ta! Hôm nay chuyện này không xong đâu! Giờ tôi không cần cô xin lỗi nữa!” 

Người đàn ông mặc vest đen to cao hùng dũng tiến tới. Hắn ta có lưng hổ vai gấu, cơ bắp cuồn cuộn, vươn tay định tóm lấy vai gầy của chị ta. 

An Trạch Ức biết rõ thân phận thật của An Nhiên. Anh ta khẽ thở dài một tiếng, định bước tới ngăn cản thì bị anh cả An Cẩn Thần ngăn lại. 

Anh ta không hiểu gì, quay lại nhìn An Cẩn Thần, thấy mặt của đối phuông đen lại, lắc đầu bảo anh ta yên lặng, đứng ngoài xem kịch hay. 

Nhà họ An không cần một kẻ vô dụng mà họ không thích. 

Trần Thiếu Mục cũng tỏ ra hứng thú, nhếch môi. 

Anh ta nắm rõ mọi động tĩnh của các gia tộc lớn ở thành phố Bắc Kinh, nhưng An Nhiên này thì hoàn toàn xa lạ, không có thông tin gì.  

Còn về nhân vật chính lúc này – An Nhiên – hừ một tiếng, xoay người bắt lấy tay của tên bảo vệ định kiềm chế mình. Thắt lưng dùng lực, xoay người nhanh như thỏ, vừa định ra tay thì thấy An Mộc từ trên lầu đi xuống. 

Gấu váy của cô gái bay bay, môi cong lên, không giấu được niềm vui, khi nhìn thấy chị ta còn nở nụ cười nhẹ nhõm. Nhưng giây sau đã không tự chủ được mà ngẩng cao đầu, biểu hiện giống hệt Thượng Quan Ngọc. 

An Nhiên suy nghĩ, ánh mắt tối sầm. 

Lần đầu tiên trong đời, chị ta giảm sức mạnh, tha cho người này, tránh bị bảo vệ khống chế. Chị ta phải đóng vai một người bị bắt nạt, biểu hiện yếu đuối. 

——-

An Mộc theo sau An Dật Tiêu, đầy kiêu ngạo, mang theo một chút khinh miệt, thoáng đưa tay lên vuốt tóc.  

Rõ ràng là một cảnh tượng đẹp đẽ của đôi trai tài gái sắc, nhưng đôi mắt đằng sau cặp kính gọng vàng vẫn hơi nhíu lại không rõ ràng. 

An Dật Tiêu xoa lông mày, thực ra cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ là An Mộc không bao giờ yên tĩnh. 

Anh ta chưa bao giờ biết em gái mình là một người lắm lời…

 

Hết Chương 16: Người đâu, giữ lấy cô ta!.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page