Danh sách chương

An Mộc sờ má mình, cảm thấy mình cười rất hiền lành.

Nhưng tại sao đứa bé trước mặt lại có vẻ như đang đối đầu với kẻ thù? 

Cô không hiểu chút nào, chỉ đành lấy một cây kẹo mút từ dưới thiết bị ra, lắc lư trước mặt cô bé, cười hỏi: “Em muốn ăn kẹo không?”

Triệu Nhược Y dù sao cũng là một đứa trẻ, không có nhiều tâm tư, nhìn thẻ công việc của An Mộc, cảm thấy cô không giống người xấu, liền gật đầu. 

An Mộc cười “hì hì”, mở bao bì trước mặt đứa trẻ. 

Khi định đưa kẹo cho cô bé, trong đầu An Mộc bỗng hiện lên cảnh An Dật Tiêu bóc kẹo cho mình. Khi đó, cô cũng tầm tuổi Triệu Nhược Y, vui vẻ chờ anh trai đút kẹo vào miệng mình. Nhưng bỗng dưng, viên kẹo lượn một vòng trước mặt cô, rồi rơi thẳng vào miệng anh trai.

An Mộc nhìn viên kẹo trước mặt, không hiểu tại sao não bộ bỗng dưng hoạt động sai, khiến viên kẹo lượn một vòng rồi rơi vào miệng mình. 

Cô nhấm nháp kẹo, ngay lập tức cảm nhận được vị ngọt bùng nổ, ăn như thế này có vẻ ngọt hơn nhiều. 

Triệu Nhược Y bĩu môi, ánh mắt đầy oán trách chĩa vào người trước mặt, nhưng bé cực kỳ có giáo dục, không khóc. 

Chỉ mở to đôi mắt nhìn An Mộc, khiến cô cảm thấy rất áy náy. 

An Mộc tràn ngập cảm giác xấu hổ, nhanh nhẹn lấy một cây khác, bóc ra và đặt vào tay nhỏ của cô bé.

Quả nhiên người lớn lên sẽ trở thành người mà mình ghét. 

Quả nhiên từng bị ướt mưa rồi cũng phải xé toạc ô của người khác.

Quả nhiên, trên thế giới này, vẫn còn rất nhiều người xấu.  

Mình quá tồi tệ rồi. 

Triệu Nhược Y thể hiện sự ngoan ngoãn không thuộc về lứa tuổi của mình, không hề tức giận hay tỏ ra không hài lòng vì bị An Mộc trêu chọc. Cô bé nhận kẹo, mày càng cong hơn, cười tươi cảm ơn cô: “Cảm ơn chị, chị là người tốt!” 

Giọng nói mềm mại, như đang cố ý làm nũng, không hề tức giận vì chuyện vừa xảy ra. 

An – người tốt – Mộc lập tức trỗi dậy một cảm giác mẫu tử từ sâu thẳm.

Bé gái vừa ngoan vừa mềm mại lại biết làm nũng, đúng là thiên thần!

Nhưng chưa kịp trò chuyện nhiều với cô bé, một giọng nói quen thuộc đã phá tan cảnh yên bình. 

“Mộc Mộc, em đang làm gì thế?” 

An Dật Tiêu xuất hiện ngược sáng, nửa tựa vào cửa, ánh mắt cong lên.  

An Mộc đôi khi thấy anh trai thật phiền, cũng có lúc cảm thấy anh trai thật thần kỳ. Dù cô ở góc nào trong bệnh viện, chỉ cần rời khỏi văn phòng, trong vòng một giờ sẽ bị kéo về bàn giấy. 

Cô nuốt nước bọt, nhìn An Dật Tiêu với ánh mắt đầy sợ hãi: “…Anh, sao anh lại tới đây?”

An Dật Tiêu không để ý tới cô, bước nhanh vào, xoa đầu Triệu Nhược Y, cười rất hiền lành: “Tiểu Nhược Y, tay tay còn đau không? Có chỗ nào khác không thoải mái không?”

Triệu Nhược Y lắc đầu, nghiêm túc nhìn mặt anh ta: “Không đau.” 

An Mộc ngồi bên cạnh trở nên nghiêm túc, mím môi cố nén cười. Đồng thời cũng cố nhớ xem An Dật Tiêu có từng nói từ lặp khi mình còn nhỏ không. 

【Tay tay? Ha ha ha ha, anh à, tay tay, ha ha ha ha】

【Anh cũng có ngày hôm nay sao! Em cười muốn đau cả bụng ha ha ha, một người đàn ông cao to một mét tám mấy, lại giả vờ vô hại trước mặt cô bé.】

【Anh à, vẫn là anh lợi hại nhất, cười càng đẹp tay càng mạnh, tiêm và khâu đều rất chắc chắn.】

【Tay tay, không đau, mặt mặt, đau, hahahaha… 】 

An Dật Tiêu: “……”

Chắc là quá rảnh rỗi.

Anh ta kiểm tra tình trạng cổ tay của Triệu Nhược Y, xem các chỉ số khác, thấy không có vấn đề gì, mới nhìn em gái, nâng kính trên mũi.

An Mộc bị nhìn tới phát sợ, ngồi thẳng, cười lấy lòng nhìn anh trai. 

An Dật Tiêu im lặng một lúc, khiến cô nổi da gà. 

Triệu Nhược Y dù còn nhỏ nhưng rất nhạy cảm với sự thay đổi của môi trường xung quanh. Cô bé co mình lại, nép trong chăn trắng, cẩn thận phá vỡ bầu không khí căng thẳng, đưa cái tay lành lặn ra kéo áo An Mộc, vô cùng thắc mắc: “Chị, sao áo chị to thế này? Giống như áo diễn kịch.”

An Dật Tiêu xoa má cô bé, giọng mềm mại vô cùng: “Tiểu Nhược Y của chúng ta còn biết áo diễn kịch nữa sao?”

Triệu Nhược Y hào hứng, mắt lấp lánh, lần đầu tiên thể hiện sự hoạt bát trước mặt An Mộc: “Em biết, em biết! Nhưng chị ơi, không có áo diễn kịch màu trắng đâu.”

An Mộc cúi đầu, rất muốn chui xuống đất để không phải chịu cơn giận của anh trai và đống bài tập không bao giờ làm xong. 

Rõ ràng An Dật Tiêu không định tha cho cô. 

Anh ta khẽ cười, đôi môi mỏng có chút tái nhợt, mắt đen không rõ cảm xúc: “Đó là vì chị này bị bệnh, Tiểu Nhược Y phải tránh xa chị ấy ra.” 

An Mộc: “……?”

Sao lại công kích cá nhân chứ!!

An Mộc nghiêm mặt lại, ánh mắt nhìn anh trai đầy phẫn nộ và oán trách: “Tiểu Nhược Y, đừng nghe anh trai này nói bậy! Chị cho em kẹo ăn, chị có thể là người xấu được sao?”

 

Hết Chương 153: An – người tốt – Mộc.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page