Danh sách chương

An Dật Tiêu: “……?”

Xem ra số lượng bài kiểm tra vẫn chưa đủ nhiều, còn thời gian để suy nghĩ linh tinh, nói nhảm, làm bậy??

———

Phòng bệnh trên tầng năm của bệnh viện thật tĩnh lặng, ánh nắng rực rỡ chiếu vào, khiến mọi thứ xung quanh trở nên sáng bừng và đầy sức sống. 

Chỉ cần nhìn thôi cũng thấy ấm áp, tràn đầy hy vọng.

Không lâu sau, một chiếc xe đẩy chứa đủ loại thiết bị lăn qua sàn, phát ra tiếng “két… két…”.

Người đẩy xe tới là một bác sĩ với mái tóc màu nâu nhạt, đeo chiếc khẩu trang y tế màu xanh nhạt, vóc dáng nhỏ bé, khoác chiếc áo blouse trắng lớn hơn mình rất nhiều, trông khá hài hước.

Cuối cùng, An Mộc cũng đến trước cửa phòng bệnh của con gái Triệu Lập Càn, cô thò đầu vào, đôi mắt tròn xoe chớp chớp nhìn qua cửa sổ, phát hiện chỉ có một cô bé đang yên tĩnh cầm sách đọc, không có ai ở cùng. 

Cô thở dài, cảm thấy hơi chán nản. 

Vốn định nhân lúc anh trai bận không để ý tới, tranh thủ trốn ra ngoài để dò la tình hình. Nhưng không ngờ trong phòng chẳng có ai, chỉ có một đứa trẻ bị thương ở tay. 

Con gái Triệu Lập Càn mới sáu tuổi, còn chưa học lớp một, vẫn là một đứa trẻ mẫu giáo. Làm sao cô có thể hỏi một đứa trẻ nhiều chuyện như vậy? Hơn nữa, đứa trẻ thì biết gì chứ? 

An Mộc bất lực lắc đầu, định quay người đẩy xe rời đi. 

Khó khăn lắm mới kiếm được bộ đồ cải trang, đẩy được năm phút đã phải trả lại, thật tiếc cho cách hối lộ bằng sô-cô-la của cô.

“Haiz.”

Có lẽ là do trường năng lượng cảm xúc của An Mộc quá lớn, khiến đứa trẻ nhạy cảm hơn. Chỉ một tiếng thở dài, cô bé liền nhìn ra cửa, chậm rãi xách tay bị thương bước xuống giường. 

An Mộc không nản lòng, lại nhìn vào, nhưng chưa kịp phát hiện gì, cô bé đã chân trần kéo cửa ra. Mái tóc mềm mại, ngẩng đầu nhìn cô, mặc bộ đồ của bệnh nhi, trông yếu đuối hơn nhiều. 

Ánh mắt chạm nhau, An Mộc bỗng thấy hơi xấu hổ, cô khẽ ho một tiếng, ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt cô bé: “Em gái, sao em lại xuống đây?”

Trước những thứ đáng yêu, người ta thường không tự chủ mà trở nên dịu dàng, giọng nói sẽ nhỏ nhẹ hơn. 

Khi An Mộc nói xong câu này, cô ngẩn ra một giây vì giọng của chính mình, rồi lập tức mỉm cười nhìn cô bé trước mặt. 

Dễ thương thế này, ai mà không mềm lòng chứ? 

Con gái Triệu Lập Càn tên là Triệu Nhược Y, trong cốt truyện gốc cũng không xuất hiện nhiều. Chỉ là, trước thời điểm này, Triệu Lập Càn đã có liên lạc với anh trai của cô.

An Mộc tính toán thời gian, còn khoảng một tháng rưỡi nữa mới đến vụ ồn ào ở bệnh viện, khoảng đầu tháng mười hai năm nay thì sẽ lên hot search, mà bây giờ mới giữa tháng mười. 

Cô bé trước mặt chớp mắt, khẽ nghiêng đầu. 

Dáng vẻ ngoan ngoãn và nghe lời, chỉ nhìn thôi đã thấy thương, tay bị bó chặt, treo lơ lửng, giọng nói trong trẻo: “Chị ơi, chị định kiểm tra cho em à? Sao chị không vào?”

Đứa trẻ sáu tuổi không cao, An Mộc ngồi lâu cũng thấy khó chịu. 

Cô gật đầu, rồi đưa tay véo nhẹ má tròn của cô bé, chưa kịp cảm thán thì đã đứng dậy đẩy xe. 

Giả vờ nghiêm túc, nhưng mắt lại cong lên. 

“Đúng rồi, bạn nhỏ, bây giờ em quay lại giường đi, lần sau không được đi chân trần ra ngoài nữa, kẻo bị ốm nhé~”

Triệu Nhược Y cũng rất hưởng ứng, đôi mắt mở to, tay lành lặn che hờ miệng.  

Trông có vẻ rất ngạc nhiên. 

Nhưng thân thể lại ngoan ngoãn trở lại giường, trèo lên ghế nhỏ, đắp chăn cẩn thận, mặt nghiêm túc chờ được kiểm tra. 

Lần này đến lượt An Mộc không thoải mái. 

Cô chỉ là một bác sĩ giả mạo, làm sao mà kiểm tra được?

Một cảm giác xấu hổ chưa từng có tràn ngập toàn thân.

Nghĩ tới An Mộc ở kiếp trước sống hơn hai mươi tuổi, kiếp này tính ra cũng mười tám năm, cộng lại đã có thể làm mẹ của đứa trẻ rồi.

Còn đi lừa trẻ con?

An Mộc nhăn mày, cảm thấy tuổi tác không thể tính như vậy.

Nửa đầu cuộc đời của cô trong kiếp này không nhớ gì về kiếp trước, và luôn cảm thấy mình sống mơ hồ. Như có điều gì đó rất sai, nhưng cụ thể sai ở đâu thì lại không nói được. 

Ngoài tình yêu của gia đình, mọi thứ đều bị phủ một lớp sương. 

Thật là mơ hồ. 

Nên bây giờ mình vẫn chỉ hai mươi mấy tuổi thôi!

An Mộc chỉ đứng ngoài chần chừ một chút, rồi vẫn quyết định vào phòng. 

Dù sao mình cũng mặt dày. 

Triệu Nhược Y luôn nhìn cô, ánh mắt đầy tin tưởng. 

Dù không có gia đình bên cạnh, một mình ở bệnh viện cũng không khóc không quấy, ngoan ngoãn nghe lời, trông chín chắn hơn.

Ánh mắt của An Mộc trầm xuống, giả vờ lấy nhiệt kế đặt lên trán cô bé, rồi viết vào bảng ghi chép một dòng chữ “nhiệt độ bình thường”. 

Cô nhẹ nhàng xoa đầu Triệu Nhược Y, ngồi xuống bên cạnh, cười như một chị hàng xóm: “Y Y, sao em bị thương vậy?” 

Triệu Nhược Y không nói gì, đôi mày thanh tú nhíu lại, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào cô, không nói một lời.

 

Hết Chương 152: Một bác sĩ giả mạo.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page