Danh sách chương

Khả năng duy nhất chỉ có một. 

An Nhiên không thúc đẩy sự việc này xảy ra, chị ta chỉ đứng ngoài lạnh lùng quan sát. Vì vậy, khả năng lớn nhất là người phụ nữ đó tự chọn cái chết. 

Mà một người sẽ không vô cớ muốn chết, trừ khi là bệnh tâm thần. 

An Mộc hít một hơi sâu, suy nghĩ dẫn đến kết luận rằng phải làm rõ nguyên nhân thực sự của vụ tai nạn y khoa này, mới có thể ngăn chặn nó từ gốc rễ. 

Điều duy nhất đáng mừng là cô còn rất nhiều thời gian. 

Cục trưởng Triệu tên đầy đủ là Triệu Lập Càn, là cục trưởng Cục Tài chính Bắc Kinh. Vợ ông Triệu từng là nhà báo, hiện tại ở nhà làm nội trợ, có hai con. 

Con trai vừa tròn mười hai tuổi, năm nay học lớp sáu. 

Con gái, chính là cô bé vừa được An Dật Tiêu đưa vào viện, năm nay vừa tròn sáu tuổi. 

Một người phụ nữ có gia đình dường như rất hoàn hảo như vậy, con cái chưa trưởng thành, tại sao lại chọn cái chết? 

Chưa kịp suy nghĩ, An Mộc đã bị tiếng mèo kêu nhỏ thu hút. 

Meo meo~ 

Âm thanh nhỏ nhưng rõ ràng.

Là tiếng của một sinh linh yếu ớt.

An Mốc ngẩng đầu nhìn quanh, lắng nghe kỹ hơn, đứng dậy theo hướng âm thanh. 

Trên tầng năm, nơi cô không nhìn thấy, có một bóng dáng thẳng tắp đứng cạnh cửa sổ. Đôi mắt dưới kính cận vàng phản chiếu ánh nắng mặt trời, không biểu cảm nhìn cảnh vật phía dưới. 

Cũng như nhìn hai con mèo con tìm mẹ và mèo mẹ không tìm thấy thức ăn. 

Đôi mắt nâu nhạt chuyển động một chút, rồi lại chuyển động, mới có chút sinh khí, nhưng cả người lại thêm phần phức tạp, không ai đoán được cảm xúc. 

Tô Vô Tức không ngờ lại gặp An Mộc ở đây, mục đích ban đầu chỉ là muốn thăm những người già còn sót lại ở quốc gia Z. Anh chỉ suy nghĩ trong hai giây ngắn ngủi, mặc kệ tiếng xin lỗi của gia đình Tô, ngón tay trắng trẻo dài mảnh gõ lên bệ cửa sổ, Thượng Quan Ngôn tiến lên hai bước.

Chàng trai quay đầu, nhẹ nhàng thì thầm vào tai của ông ta, xác định rằng người nằm trên giường bệnh sẽ có những ngày tháng ra sao. 

Sau đó, anh một mình bước ra khỏi phòng bệnh, đi vào thang máy. 

Thang máy chạy rất nhanh, người đàn ông đi cũng nhanh, thậm chí nhanh hơn cả An Mộc mò mẫm tìm kiếm cả đường. 

Anh nhanh tay cầm lấy con mèo con, cảm giác mềm mại. 

Khi An Mộc đến nơi liền thấy khuôn mặt quen thuộc và con mèo lạ. 

Cô mở to mắt, kêu lên một tiếng “wow”, bước nhanh tới, quan sát con mèo.

Bộ lông vằn vện màu vàng trắng rất bóng mượt, trên lưng có vài vết ướt loang lổ. Vẫn là một con mèo con, nhỏ nhắn, gầy guộc. 

An Mộc nhìn đi nhìn lại, rồi mới ngẩng đầu chào Tô Vô Tức. 

“Thật trùng hợp, tôi tìm mèo mà cũng gặp anh.” 

Cô nhìn chằm chằm vào con mèo con đầu có vằn vện trong tay anh, ngại ngùng hỏi: “Ờm… tôi có thể bế nó không?”

Tô Vô Tức vẫn cười tươi, đưa con mèo nhỏ đang phản kháng qua, giọng nói nhẹ nhàng: “Đúng là trùng hợp, nhưng tôi không phải chủ của nó, vừa nhặt được từ cạnh gốc cây thôi.” 

An Mộc vội vàng đưa tay đón lấy, cẩn thận ôm mèo con.

Cảm giác mềm mại làm dịu lòng, cô vuốt ve mãi rồi mới cười tươi: “Ha ha, tôi biết ngay là anh nhặt mà, hahaha.”

Tô Vô Tức không hiểu, chân thành hỏi: “Sao cô biết?” 

An Mộc chỉ vào đầu của anh, cười tươi hơn: “Trên người anh còn dính lá cây, ngay trên đầu đó.”

Tô Vô Tức ngẩn ra, nghiêng đầu tìm lá cây, nhưng không thấy. 

An Mộc dùng tay còn lại chỉ hướng: “Ở đây này.” 

Vừa nói xong lại thấy phiền, chỉ là một chiếc lá nhỏ, đâu phải là mình không với tới, hơn nữa, người này đã giúp mình. 

Nghĩ vậy, cô lập tức hành động.

Cố gắng kiễng chân, duỗi tay lấy chiếc lá trên đầu chàng trai xuống. 

“Đây, tôi giúp anh lấy rồi.”

Hai người đứng không gần, chỉ cách hai bước chân, nhưng lại khiến Tô Vô Tức cảm thấy căng thẳng. 

Khoảng cách gần như vậy, chưa từng có ai tiếp cận.

Lần đầu tiên trong đời, anh cảm thấy lúng túng, đôi mắt sau kính xấu hổ. 

“Cảm ơn.”

Giọng khô khốc. 

An Mộc không để ý, chỉ thấy có tiếng động trong bụi cỏ. Cô giật mình “a” lên 

một tiếng, trong mắt đầy nuối tiếc. 

Tô Vô Tức tỉnh táo lại, không hiểu gì: “Sao vậy?” 

An Mộc cười tươi, chỉ vào bụi cỏ xanh rờn phía sau, đúng lúc có một cái đầu tròn tròn thò ra, có cùng vằn vện với con mèo con. 

“Ha ha ha, chúng ta đang bắt cóc mèo con, lại còn ngay trước mặt mèo mẹ, đúng là hơi, quá đáng!”

Tô Vô Tức nghiêng người, đúng lúc đối mặt với ánh mắt của con mèo mẹ ngốc nghếch, đôi mắt màu nâu, trong sáng và ướt át.

Anh quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào An Mộc đang ôm mèo. 

Khuôn mặt vô thức mỉm cười theo, khóe miệng cong lên. 

“Đúng vậy, giờ chúng ta nên làm sao đây?”

Anh nghe thấy mình hỏi, giọng nhẹ nhàng. 

An Mộc vẫy tay, chậm rãi ngồi xuống, đặt con mèo nhỏ xuống đất. Cô ngẩng đầu, quan sát hình dáng của mèo mẹ, chăm chú nhìn con mèo nhỏ lắc lư.

 

Hết Chương 149: Thật trùng hợp.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page