Danh sách chương

Trần Thiếu Mục nghe vậy thì mặt có chút không tự nhiên, nhưng không phủ nhận, chỉ im lặng. 

An Mộc nhìn anh ta một lúc, rồi bật cười: “Haha, tôi và thiếu gia Trần cũng coi như lớn lên cùng nhau, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ngây thơ như vậy. Anh thật sự nghĩ rằng những thứ này có thể uy hiếp tôi hả?”

“Anh thật sự nghĩ tôi quan tâm đến danh tiếng?” 

Trần Thiếu Mục nhíu mày, tình cảnh này không giống như trong tưởng tượng.

“Cô có ý gì?” 

An Mộc cười dịu dàng hơn, cầm những tấm ảnh trong tay: “Miệng anh là để tăng thêm sự quyến rũ, không phải là công cụ giết người, nói gì cũng chỉ hại mình. Anh đem những tấm ảnh này ra uy hiếp tôi? Rồi hỏi tôi có ý gì? Tôi chỉ có thể nói rằng người trong những bức ảnh này không phải là tôi.”

Trần Thiếu Mục bình tĩnh trở lại, lấy lại phong thái của một tổng tài bá đạo. 

“Cô nói không phải cô thì không phải cô? Những người chơi bời như vậy, tôi làm sao biết có cô trong đó hay không.”

An Mộc cầm tấm ảnh giống mình nhất, lật ngược lại, bày trước mặt anh ta, thái độ cực kỳ thản nhiên, còn xoay mặt về phía mình, cười duyên. 

“Vậy anh chứng minh đây là tôi đi? Nếu anh chứng minh được, anh đang phạm tội, Trần Thiếu Mục, anh không hiểu điều này sao? Nếu không chứng minh được, anh đang vu khống tôi, cũng là phạm tội.”

“Anh chỉ đánh cược là tôi không dám làm lớn chuyện, nhưng anh sai rồi, tôi không chỉ dám làm lớn, tôi còn có thể kiện anh! Tôi có thể đưa anh vào tù.”

Trần Thiếu Mục không thấy cảnh tượng mà mình mong đợi, khuôn mặt đẹp trai chuyển xanh, ánh mắt đầy khinh thường và chế giễu: “Cô có tự thấy bẩn thỉu không? Có tự thấy ghê tởm không? Cô còn mặt mũi để làm lớn chuyện? An Mộc, cô không cảm thấy xấu hổ sao?”

An Mộc đẩy ghế lùi lại, nhìn đối phương với vẻ lo ngại về trí thông minh của anh ta:  “Đã thời đại nào rồi, sao anh nói chuyện như vẫn còn ở thời nhà Thanh? Không lẽ vẫn có người ủng hộ phụ nữ mất trinh phải chết sao?”

“Nói thật, tại sao tôi phải xấu hổ? Không nói đến việc người trong ảnh không phải là tôi, kể cả là tôi, tại sao tôi phải xấu hổ về cơ thể của mình?”

“Từng tấc da thịt của tôi đều hoàn hảo, dáng người vừa đẹp vừa thon thả, ngay cả sẹo cũng đẹp, ngược lại, Trần Thiếu Mục, anh mới làm tôi thấy ghê tởm.” 

“Anh thật sự ngốc đến mức khiến tôi phải nhìn lại, không chỉ dùng ác ý để đánh giá tôi, còn đeo kính màu để chỉ trích tôi, tự cho mình nắm đằng chuôi để uy hiếp tôi?”

【Ai cho anh cái gan này! Hả! Ai!!】

【Không biết ăn gan báo là phạm pháp sao! Hả! Đồ mù luật!】

Trần Thiếu Mục bị một phen lên lớp, trong lòng vừa hận vừa tức. 

Nhưng người đưa ảnh cho anh ta không thể lừa anh ta được, có vẻ như An Mộc chỉ đang giả vờ mạnh mẽ. 

Tuy nhiên, giờ anh ta cần phải loại bỏ cái mác đe dọa này trước. 

“Tôi không đe dọa gì cả, tôi chỉ đưa những bức ảnh này cho cô xem, cô đừng có ăn nói bậy bạ! Hơn nữa, những bức ảnh này không phải tôi chụp, tôi phạm pháp chỗ nào?”

An Mộc cười một tiếng đầy ý nghĩa, tiến tới gần, mấy sợi tóc dài buông thấp, trông rất yếu ớt: “Ồ~ vậy anh nói đi, những bức ảnh này từ đâu mà có? Ai đưa cho anh?”

Trần Thiếu Mục mím môi, chưa kịp nói gì thì nghe thấy tiếng của nhóm người An Nhiên. Anh ta vội vàng cúi xuống, thu dọn những bức ảnh trên bàn, còn sợ bị người khác nhìn thấy hơn cả An Mộc.

An Mộc cũng nghe thấy tiếng bước chân, nhanh tay giành lấy hai tấm ảnh, nắm chặt trong tay. Trần Thiếu Mục có chút lo lắng, muốn giật lại những tấm ảnh còn lại trong tay cô. 

Những thứ này không những không phát huy tác dụng mà còn dễ bị nhà họ An bắt thóp, anh ta thật sự đã đánh giá thấp mức độ mặt dày của người này. 

An Mộc nắm chặt những tấm ảnh vừa giành được, không chịu buông tay, vì đây là vũ khí để cô kiện tụng! 

Cô vừa từ chối việc Trần Thiếu Mục giật lấy ảnh, vừa không ngại ngùng hô to: “Anh chị ơi! Thật trùng hợp, em ở đây này!”

Đồng thời, bụi cây bên cạnh cũng khẽ lay động, như bị gió thổi qua, An Mộc liếc nhìn một cái rồi thu hồi ánh mắt, không chú ý nhiều, cô chỉ tập trung nhìn An Cẩn Thần và An Nhiên với ánh mắt đầy kỳ vọng. 

An Cẩn Thần có vẻ ngạc nhiên khi thấy em gái ở đây, nhíu mày, bước nhanh tới. 

An Nhiên cũng nhướn mày, không giấu nổi sự bất ngờ trong mắt.

Cả hai cùng nhìn cô em gái trong bộ váy trắng tinh khôi, trang điểm tinh tế, dưới ánh đèn trông như được bao phủ bởi lớp sương mỏng. 

Chỉ là trong tay cô đang nắm gì đó, chưa kịp nhìn rõ thì đã nghe thấy tiếng khóc thút thít trong lòng. 

【A a a! Cứu bé với! Có người bắt nạt bé! Cứu cứu cứu cứu!!!】

Hai người lập tức báo động, ba bước thành hai, nhanh chóng tiến tới đình.

 

Hết Chương 144: Đồ mù luật!.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page