Danh sách chương

Tiếng nói trong micro vẫn tiếp tục, nhưng không ngăn được An Mộc ngẩng đầu lên, môi cắn nhẹ, mắt đẫm lệ, trông rất đáng thương. Ai nhìn vào cũng nghĩ cô đang tranh giành tình cảm, mắt đầy địch ý với An Nhiên. 

Trần Thiếu Mục ngồi phía sau, khinh thường “hừ” một tiếng, chỉ cảm thấy mắt An Mộc ẩn chứa ghen tỵ, như con rắn độc trên thảo nguyên Châu Phi, chờ đợi cơ hội tấn công.

Nếu chỉ nhìn bề ngoài, năm anh em nhà họ An chắc chắn sẽ đến an ủi, rồi bày tỏ không đồng tình với cô em gái mới. 

Nhưng thực tế, An Mộc đang cảm động không chịu nổi. 

【Tôi khóc đây! Cuối cùng cũng có người sáng suốt, phải là như vậy chứ! Nói cho cả thế giới biết đây là em gái của các anh! Tiểu thư nhà họ An!】

【Để chị ấy hưởng sự yêu thương của tất cả mọi người! Không ai được phép bắt nạt chị ấy nữa!】

【Tôi còn bắt nạt chị mình, tôi còn gây sự với chị mình, tôi thật đáng chết hu hu.】

【Không được không được, ngày vui, không được nhắc đến mấy chuyện ngu xuẩn mà mình làm! Thật xui xẻo!】

An Nhiên ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên An Mộc.

Ai mà biết em gái đã tưởng tượng ra  cái gì. 

Nhìn An Chính Đình nói dài dòng một hồi, cuối cùng cũng đến đoạn kết, Trần Thiếu Mục đứng lên, ra hiệu cho cô. An Mộc lau nước mắt, mím môi, nhìn theo hướng anh ta rời đi, đầy nghi hoặc.

Dù không biết đối phương lại định giở trò gì, cô vẫn đi theo.

Sau cùng, đây là một trong những bạn trai bá đạo trong hậu cung của chị gáo. 

Trong đại sảnh, giọng nói của An Chính Đình vẫn vang vọng: “Tại đây, tôi xin thay mặt gia đình chân thành chào đón và cảm ơn sự hiện diện của quý vị bạn bè, chúc mọi người sức khỏe…”

Đến khi không còn nghe thấy gì nữa, An Mộc mới theo bước Trần Thiếu Mục.

Biệt thự nhà họ An treo đầy các loại đèn và dải băng màu sắc, trong bóng tối vẫn có thể nhìn rõ xung quanh. 

Nơi mà Trần Thiếu Mục chọn là một cái đình nghỉ mát nhỏ, anh ta đứng giữa đình, tay đút túi, đôi mắt đen nhìn vào bông hoa đang nở rộ trước mặt. 

Thần thái cực kỳ lạnh lùng, lông mày nhíu lại, có vẻ kiêu ngạo khó giải tỏa.

Dưới ánh đèn trong đình, vẻ mặt của anh ta càng khó đoán, không ai có thể nhìn thấu người này đang nghĩ gì.

【Không hổ là người có thể trở thành một phần trong hậu cung của chị gái, đúng là nên có vẻ ngoài như vậy.】 

【Chỉ tiếc là, anh là một chàng trai đẹp nhưng không đủ tốt.】

【Nhìn cũng ra dáng, nhưng không biết anh có nhớ lần trước bị tôi phun nước làm cho chạy khắp sân không, ha ha ha.】

An Mộc thu lại suy nghĩ vẩn vơ, bước dài đến gần. 

Cô nghiêng đầu, giả vờ ngây thơ và dễ thương. 

Nụ cười duyên dáng, trông rất ngoan ngoãn, đôi mắt còn vương chút hơi sương, mũi hơi đỏ. 

“Anh tìm em có việc gì vậy, anh Thiếu Mục?”

Giọng nói cực kỳ bình tĩnh, còn có chút thẹn thùng của cô gái nhỏ, nhưng lời nói lại có chút khiêu khích. 

“Sao vậy? Anh đang nhớ lại lúc em vô tình làm anh ướt sũng sao?”

Trần Thiếu Mục chậm rãi quay đầu, ánh mắt đầy vẻ khó chịu. Anh ta hít một hơi sâu, rồi mới bình tĩnh nói chuyện với An Mộc: “Tiểu thư An thật biết nói đùa, nếu cô đã đến, vậy chúng ta hãy nói thẳng vào chủ đề chính.”

“Nhìn hành động của cô ngày đó và thái độ với tôi, chắc cô cũng không thích tôi làm đối tượng hôn ước, vậy nên tôi đến để bàn về việc hủy hôn.” 

An Mộc nhướng mày, ánh mắt nhìn Trần Thiếu Mục đầy vẻ kỳ lạ và phức tạp. 

Nguyên chủ chết ở tuổi hai mươi mốt, tức là còn hơn hai năm nữa. 

Dù Trần Thiếu Mục có thích An Nhiên thế nào, có theo đuổi An Nhiên, cũng không nghĩ đến việc hủy hôn với An Mộc. Ngược lại, sau khi An Mộc chết, gia đình Trần tự nguyện chuyển hôn ước sang cho An Nhiên.

Nhưng lần này, thật sự làm An Mộc bất ngờ.

Tuy nhiên, cô nhanh chóng phản ứng lại, có hay không có hôn ước này, không có sự khác biệt gì đối với cô. 

Cô nghiêm túc nhìn vào mắt Trần Thiếu Mục, gật đầu: “Được thôi, tôi đồng ý hủy hôn ước, vậy là được rồi chứ?”

Trần Thiếu Mục bị hành động của An Mộc làm cho bối rối, như thể chuyện này chỉ cần nói một câu là xong. 

Anh ta càng thêm lạnh lùng: “Nếu tiểu thư An đồng ý, thì xin để gia chủ nhà họ An chọn ngày đến nhà họ Trần nói rõ và xin lỗi.”

An Mộc mở to mắt, sáng lấp lánh, ngay lập tức hiểu rõ ý định của Trần Thiếu Mục. Cô lùi lại một bước, ánh mắt nhìn anh đầy vẻ dò xét, hít một hơi nhẹ. 

Dưới ánh đèn, làn da càng trắng, như tuyết trắng, nét mặt mịn màng, cổ thon dài, nhưng lời nói ra lại đầy ẩn ý.

“Chậc chậc chậc, tôi đã biết anh gọi tôi ra đây là như Tây Môn Khánh mời Vũ Đại Lang, chẳng có ý tốt gì. Chỉ là không ngờ anh lại nói ra những lời này, đúng là điển hình của cái kiểu vừa muốn làm vừa muốn giữ hình ảnh tốt.” 

 

Hết Chương 142: Tôi đồng ý hủy hôn ước.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page