Danh sách chương

Tình hình bỗng chốc lâm vào bế tắc.

Jessica sợ hãi không thôi, mặt mày khổ sở kêu “ôi trời, ôi trời”, sợ hai vị này kéo hỏng chiếc váy. 

“Tiểu thư An Mộc, tiểu thư Thượng Quan, hai vị đang làm gì thế?”

An Mộc lên tiếng trước, nhướn mày, giọng điệu đầy ý tứ: “Đều là cáo già cả, giả vờ làm gì nữa? Giả vờ đủ chưa? Chiếc váy này là của chị tôi, chị tôi nhìn trước rồi!”

“Nếu không phải vì Martha quá phiền, thì chị tôi sao còn chưa thử váy chứ?”

“Cô mau buông tay ra, không được động vào!” 

Thượng Quan Ngọc môi nhếch lên, ánh mắt nhìn An Mộc đầy châm biếm, nhưng không chịu nhượng bộ chút nào, kiêu ngạo ngẩng cao đầu: “Tôi, sẽ, không, buông! Hôm nay chiếc váy này chỉ có thể là của tôi.”

An Mộc cười khẽ, nhìn cô ta từ đầu đến chân, dịu dàng nói: “Ôi, có người mặc váy này thì gọi là khí chất, còn có cô mặc vào thì chỉ là tạp chất, cô không tự nhìn lại mình xem size có phù hợp không hả?”

Thượng Quan Ngọc nghẹn lời, mặt hơi đỏ, lập tức muốn phản bác, nhưng không thể phủ nhận đối phương nói đúng.

“Cô— “

Cô ta không phải là thấp, chỉ là so với An Nhiên vẫn còn kém chút, lại càng không đủ để mặc chiếc váy này, nhưng cô ta chỉ không muốn thấy đối phương được như ý nguyện. Trong khi đó, Tưởng Đình Đình phía sau Thượng Quan Ngọc vẫn giả vờ như người vô hình.

An Mộc lắc đầu, trông vừa ngứa đón vừa kiêu ngạo. 

An Nhiên môi nở nụ cười, đôi mắt dài phản chiếu hình ảnh An Mộc trong chiếc váy đỏ, ngay cả nhãn mác cũng chưa gỡ, đung đưa ở cổ áo. 

Thật giống như một chú gà trống nhỏ, đầy tinh thần chiến đấu, không nhượng bộ chút nào.

Trông rất có sức sống.

Chị ta không thật sự thích chiếc váy đỏ này, quá chói lóa, nhưng An Mộc đã nỗ lực như vậy, chị ta không thể buông tay. Nhưng chưa kịp nói gì, gia chủ nhà Thượng Quan – Thượng Quan Ngôn đi tới.

Ông ta chống gậy, bước đi tập tễnh. 

Bên cạnh là một chàng trai trẻ, gương mặt sắc sảo, mặc áo sơ mi trắng mỏng manh, mái tóc hơi rối. Hành động vô cùng tự nhiên, thong thả, duyên dáng, mang theo sự lạnh lẽo. 

Đôi mắt lạnh lùng, đeo kính gọng vàng, dưới ánh đèn phản chiếu sắc nâu, không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng khi thấy An Mộc thì ánh lên chút vui vẻ.

Dường như đang nói: lại gặp nhau rồi. 

An Mộc như nhìn thấy cứu tinh, cười chào hỏi, tay vẫy vẫy: “Chú Thượng Quan!”

【Không lẽ chú Thượng Quan biết Thượng Quan Ngọc sai mà vẫn bênh vực cô ta sao…】

Thượng Quan Ngọc nhìn qua, ngay lập tức sống lưng càng thẳng hơn.

Đó là cha của mình, chắc chắn sẽ đứng về phía mình! 

“Cha, cha ơi.”

Thượng Quan Ngôn không dám hành động ngay, chỉ nuốt nước bọt, căng thẳng.

Jessica bị kẹp ở giữa càng thêm căng cứng.

Tô Vô Tức liếc mắt nhìn Thượng Quan Ngôn, giọng nhẹ nhàng: “Đi xem đi, ông Thượng Quan, con gái của ông cần ông.”

Thượng Quan Ngôn gật đầu với anh, vô cùng kính trọng: “Vâng, thưa Bệ hạ.” 

Người đàn ông nghe lệnh, vội vàng bước lên, bước chân nhanh nhưng không ổn định. Trước đây do một số chuyện, chân của ông ta đã bị thương, giọng nói lại trầm tĩnh: “Chuyện gì thế này?”

Thượng Quan Ngọc lập tức chu miệng, mắt đẫm lệ: “Cha, chú ba kêu con đi mua đồ, nhưng An Mộc cứ nhất quyết giành lấy cái mà con chọn.”

An Mộc nhìn cái người tố cáo láo trước mà không chút đỏ mặt, trong lòng không khỏi lẩm bẩm.

【…Tôi tránh mặt chó, chó lại nghĩ tôi sợ nó…】

【Giả vờ hả? Ai mà không biết giả vờ? Giả vờ thảo mai trước mặt Chúa thảo mai như tôi? Hát mà không nhìn bản nhạc, thật nực cười.】

An Nhiên: “……”

Em gái biết cách diễn tả thật.

Ngay sau đó, An Mộc cũng cúi đầu, vai nhỏ dưới tóc dài khẽ run, nhưng không cách nào ép ra nước mắt, đành tự nhéo mạnh vào thịt mềm trên cánh tay mình.

【Á, dùng sức quá rồi—】

Hiệu quả vô cùng rõ rệt, ngay lập tức có giọng khóc, như tiếng thú con rên rỉ. 

“Chú Thượng Quan, chuyện là như này, hức, chị Ngọc thích chiếc váy này, muốn lấy đi, nhưng chiếc váy này là do chị cháu nhìn thấy trước.”

“Thực ra, cháu biết mình không nên làm chị Ngọc buồn, nên nhường chiếc váy này cho chị ấy, nhưng chị cháu thật sự khó khăn mới thích được một chiếc váy.”

“Chị Ngọc tốt bụng, tấm lòng thiện lương, nhưng chị gái cháu từ trước tới nay chưa từng mặc váy, thực sự rất khó khăn mới có một chiếc váy yêu thích, nên, liệu có thể…”

An Nhiên vô thức nhíu mày, lại cảm thấy An Mộc lúc này trông thật tội nghiệp. 

Chỉ là một giây sau đó.

【Đưa đây nào!】

【Như thế đã đủ thảo mai chưa nào, hahaha, không ngờ chứ gì? Bà đây đã luyện khí công, chuyên môn chọc tức người khác ha ha~】

Thượng Quan Ngọc tức giận, bị dao găm mềm cắt vào đau đớn nhưng không nói được lời nhượng bộ, chỉ có thể trông chờ vào Thượng Quan Ngôn, nước mắt rưng rưng: “Cha!”

Thượng Quan Ngôn vuốt tóc Thượng Quan Ngọc, cũng rất đau lòng con gái.

Nhà Thượng Quan có bốn anh em chỉ có con trai, đành đổ hết niềm khao khát có con gái vào Thượng Quan Ngọc, từ nhỏ đã được nuông chiều, sinh ra tính cách kiêu căng. 

 

Hết Chương 137: Em gái biết cách diễn tả thật.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page