Danh sách chương

An Trạch Ức kỳ quái liếc nhìn An Nhiên, thấy đối phương lại muốn dùng sức, anh ta nhanh chóng đưa tay ra ngăn người lại. Anh ta nhướng mày, có chút trêu chọc, buồn cười đẩy An Nhiên ra sau, vừa lúc đứng cạnh An Mộc.

Giọng điệu của An Trạch Ức cao lên, có chút trách móc, như đang phàn nàn An Nhiên không hỏi ý kiến  mình: “Này, cô đang làm gì vậy? Hành động liều lĩnh, ngu ngốc, hộp khóa này là hộp khóa bên ngoài, là một thiết bị bảo mật nhỏ. Tránh ra, để tôi làm cho.”

Anh ta nhanh chóng rút một que thép mỏng từ trong cổ tay áo ra, nhìn qua ổ khóa rồi thao tác lên xuống nhanh chóng, không quên tiếp tục giảng bài: “Không phải chỉ để mở cửa thôi sao? Ai bảo cô đá cửa? Chuyện đơn giản như vậy, lực tác dụng lẫn nhau, làm thế, cuối cùng người bị tổn thương là ai hả?” 

“Cô thật ngu ngốc, thậm chí không thèm phải thảo luận với tôi, trước, chỉ mất vài giây thôi mà.”

An Nhiên càng xấu hổ, vẻ mặt ngơ ngác, trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên, trong lòng chua chát. Đã từng có ai nói với chị ta rằng mình cần thảo luận mọi việc với người khác chưa nhỉ?

Nhưng không ai có thể thảo luận điều đó với chị ta.

Quyết tâm theo đuổi mục tiêu của riêng mình và không bao giờ bỏ cuộc để đạt được mục tiêu, đây là con đường đúng đắn của chị ta.

Hơn nữa, An Trạch Ức… anh ta đang bảo vệ mình sao?

An Mộc kiễng chân bên cạnh, nghiêm túc cầm máy quay phát sóng trực tiếp, mỉm cười như một chú mèo con nghịch ngợm, đôi mắt tròn xoe hơi cong.

[Ôi ôi ôi, quan tâm thì cứ nói là quan tâm! Nếu cảm thấy đau lòng thì cứ nói là đau lòng! Nói chuyện kém quá, đúng là anh năm, vịt chết còn mạnh miệng.] 

[Hehehehehe~ Xem ra anh năm bắt đầu thấy thương em gái rồi, không tệ đâu~]

Ngón tay An Trạch Ức cứng đờ, nhưng vẫn nhanh chóng mở cửa, phát ra một tiếng “cạch, cạch, cạch” cũ kỹ. Nhưng anh ta không có xông vào, ngược lại hơi cong ngón tay, đánh vào đầu em gái. 

An Mộc lập tức cảm thấy ủy khuất, dùng hai tay đẩy cánh tay của đối phương ra, không quên phàn nàn: “Ơ… Anh! Anh đánh em! Thật quá đáng…”

“Ai bảo em nói lời vô nghĩa, cứ nói linh tinh này.” 

An Nhiên ho nhẹ một tiếng, không muốn nghe nữa, bước vào như không có chuyện gì xảy ra, chỉ là bước đi hơi gượng gạo thôi.

Trong căn phòng trống không có động tĩnh gì, tựa như không có ai ở đó, nhưng mùi máu càng nồng nặc hơn.

“Lý Chiêu Đệ? Cậu có ở đó không?”

An Nhiên siết chặt cơ thể, dùng tay nhẹ nhàng che lấy eo mình, giống như một thanh kiếm sắc bén có thể phản ứng bất cứ lúc nào.

An Mộc sau khi tranh cãi với An Trạch Ức xong, cũng cùng nhau vào phòng, lặng lẽ đi theo An Nhiên.

“Lý Chiêu Đệ?”

Nhưng vẫn không có ai trả lời.

“Cái… mùi này là mùi gì thế?”

Tim An Mộc đập nhanh, ngửi thấy một thứ mùi không thể giải thích được, vô thức nắm chặt thiết bị phát sóng trực tiếp trong tay, mắt thường có thể thấy được sự căng thẳng.

An Trạch Ức cũng khịt mũi, khó hiểu: “Có mùi gì đâu.”

Nhiệt độ xung quanh giảm đi rất nhiều, gió thổi từ cửa sổ không được đóng kín, không hề che giấu cái lạnh thấu xương bên trong. 

An Nhiên mím môi, nhìn chằm chằm vào An Mộc, không rõ ý tứ, nhẹ giọng nói: “Có mùi.”

Sau đó, chị ta tiến lên một bước và đi thẳng đến nơi có mùi nồng nhất. 

Không nói một lời, đẩy cánh cửa gỗ của phòng tắm ra. 

Cánh cửa mở ra.

Chiếc hộp nhạc mờ ảo được đặt bên cửa sổ, quay chậm rãi, chắc đã lâu lắm rồi, không có điện, cũng không phát ra được âm thanh nào.

Trái tim của vũ công nhỏ bé đang nhảy múa là một bóng đèn, có thể tạm thời phát ra ánh sáng mờ ảo, nhấp nháy như có tiếp xúc không tốt, vòi nước sáng lên và nhỏ giọt nước, rơi vào chiếc xô màu đỏ.

Mà cô gái yếu ớt kia, vô lực dựa vào tường, tay trái úp ngược đặt ở miệng cống, như một con vật đang tự chảy m.áu đến chết. Những dòng chất lỏng nóng bỏng, nhầy nhụa và tanh tưởi, chảy theo miệng cống mà đi. 

Cô gái gầy đến mức đáng lo, đôi môi không còn chút m.áu, mỏng như một tờ giấy trắng, gió thổi qua là có thể tan biến. 

Không có nhiều vết m.áu đỏ rực, nhưng con d.ao rơi bên tay phải cho thấy chuyện gì đã xảy ra trong căn phòng này. Cô gái thậm chí không dám làm bẩn nhà vệ sinh bằng cái chết của mình, không dám gây thêm phiền toái cho cha mẹ. 

Thật hiểu chuyện.

Mùi m.áu tanh nồng nặc, ngọt lịm, khiến An Mộc suýt nôn, cổ họng nghẹn lại, cô muốn nói gì đó nhưng không thể thốt lên lời. 

An Nhiên phản ứng nhanh, phi tới kiểm tra người, chỉ thấy vết thương ở cổ tay sâu đến mức có thể thấy xương, gần như nhìn thấy mạch m.áu bị c.ắt, lại vì cô gái để tay ở miệng cống dính nên đầy tóc.

Đôi tay An Nhiên nhanh như bay, kiểm tra nhịp thở, sau đó ấn vào vài huyệt vị để cầm m.áu. An Trạch Ức cũng nhanh chóng phản ứng, lập tức che mắt An Mộc: “Đừng sợ, đừng nhìn. Mộc Mộc, nhắm mắt lại.”

 

Hết Chương 115: Có mùi.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page