Danh sách chương

Thành phố Bắc Kinh, tháng tám.

Ánh nắng mùa hè như nung chảy mây trời, không khí trở nên nóng bức và méo mó, tiếng ve kêu râm ran không ngớt ngoài cửa sổ, chói tai đến mức đâm vào màng nhĩ.

Khiến lòng người vô thức càng thêm phiền muộn.

“Mộc Mộc, mau đến chào chị gái đi nào.”

An Mộc tựa mình vào lan can tầng hai, khoác lên mình chiếc váy bó sát được thiết kế tinh xảo, làm nổi bật đường nét quyến rũ của cơ thể. Khuôn mặt tinh tế, nhưng trong sự tinh tế ấy lại ẩn chứa một chút kiêu ngạo, toàn thân tỏa ra khí chất cao quý của một tiểu thư quyền quý. 

Cô nghe thấy tiếng gọi, hờ hững nâng mí mắt. Bàn tay nắm chặt lấy lan can, những gân xanh nổi lên rõ mồn một, khuôn mặt trắng trẻo thoáng chút giận dữ. 

Chị gái? Ha, cả đời này mình không thể nào có chị gái được! 

Cô gái nheo mắt, toan tính sẽ dạy cho “chị gái” chưa từng gặp mặt kia một bài học ra trò. 

Chỉ còn một ngày nữa là đến lễ trưởng thành của cô, bữa tiệc mừng sinh nhật mười tám tuổi. Vậy mà sáng nay, mẹ lại nói sẽ đón một chị gái về nhà! 

Chuyện gì kỳ cục thế này, đúng là trò đùa!

Mình đâu phải là thùng rác, ai cũng có thể làm chị gái của mình sao? 

Anh năm đã nói, chị gái này đến để cướp cha mẹ và phá vỡ gia đình hạnh phúc của họ. Cô, Đại tiểu thư Ái Tân Giác La thị An Mộc, nhất định phải bảo vệ gia đình mình!

Nhất định sẽ “đối xử tốt” với chị gái này! Rất! Tốt!

Dưới lầu, mẹ An – Trần Giai vẫn còn phong độ, khẽ cong khóe mắt, chiếc váy dài ôm sát làm nổi bật dáng người đẫy đà, nụ cười như làn gió xuân.

Bà ấy nắm tay một cô gái, dẫn chị gái trên danh nghĩa bước vào cửa nhà họ An. 

Nhìn thấy cô gái cao ráo mỗi lúc một tiến gần, tay của An Mộc càng siết chặt lan can hơn. 

Từ xa nhìn lại, nửa trên mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, rõ ràng là không vừa vặn. Nửa dưới là chiếc quần bò bạc màu, hoàn toàn lạc lõng so với không gian xa hoa của biệt thự.

An Mộc thầm cười khẩy, nhếch môi, chỉ vậy thôi sao? 

Một con vịt xấu xí, cũng mơ làm chị gái của mình? Đúng là nằm mơ!

Nhưng khi cô gái dưới lầu ngẩng mặt lên, An Mộc mới nhận ra điều không ổn. 

Đôi mắt tròn xoe của cô lóe lên những dấu chấm than và dấu hỏi to đùng. 

“???!!”

Cô gái đột nhiên trợn tròn mắt, đứng đờ tại chỗ, toàn thân cứng đờ như bị dòng điện 500 volt chạy qua. Người dưới lầu dường như cảm nhận được gì đó, nhẹ nhàng nâng cổ cao, thân hình cao ráo, da dẻ như ngọc. 

Đặc biệt là đôi mắt hồ ly hơi xếch, nơi đuôi mắt trái có một nốt ruồi nhỏ. 

Vẻ mặt lạnh lùng, kiêu kỳ mà quyến rũ không thể tả. 

Ánh mắt hai người giao nhau, khiến An Mộc như bị sét đánh trúng!

Cô chợt nhớ ra—

An Mộc cô đây vốn là một thanh niên ưu tú của thế kỷ 21!! 

Chưa kịp đóng góp gì cho xã hội, đã bị xe ô tô đang lao đến tông văng cả chục mét khi cố gắng cứu một đứa trẻ trên đường nhựa. Khi mở mắt ra lần nữa, cô đã xuyên không vào một cuốn sách mang tên “Thiên Kim Thật, Cô Ấy Có Rất Nhiều Thân Phận” và trở thành nữ phụ ác độc!!! 

Cho đến khi sắp bắt đầu diễn biến kịch bản, cô mới tỉnh ngộ lại ký ức kiếp trước. An Nhiên đứng trước mặt cô, mới chính là Đại tiểu thư chân chính của nhà họ An!

Một nhân vật quyền lực với nhiều thân phận giả mạo! 

Còn cô, An Mộc, chỉ là một con chim tu hú cướp tổ, giả mạo làm tiểu thư. Còn là kẻ ác chuyên hãm hại, bôi nhọ An Nhiên, cung cấp cho An Nhiên cơ hội để thể hiện bản thân. 

Cuối cùng, cô sẽ bị năm người anh yêu thương từ nhỏ ruồng bỏ, bị những người theo đuổi An Nhiên bắt cóc ném xuống biển cho cá mập ăn khi chỉ mới tuổi đôi mươi!

An Mộc: leo tường trong bóng tối + gào hét + gầm gừ u ám + sụp đổ + vặn vẹo + co giật + tấn công không phân biệt địch hay ta. 

Khốn kiếp thật! 

Nếu theo kịch bản gốc, đời của coi như sắp hết rồi! 

Và là chết không toàn thây! 

An Mộc suy nghĩ kỹ càng, mắt nhanh chóng xoay chuyển, chợt có một ý tưởng táo bạo. 

Không! Cô không thể chấp nhận số phận này! 

Nàng quyết định bám lấy An Nhiên, ít nhất không để An Nhiên ghét mình. 

Bước chân dài nhảy vọt, ba bước thành hai, nhanh nhẹn hơn cả khỉ núi Nga Mi, nhanh chóng bay xuống lầu. Cô đứng trước mặt An Nhiên với hơi thở gấp gáp, không chút dáng vẻ tiểu thư, nhanh chóng đưa tay ra trước. 

“Chị gái, xin chào, em là An Mộc~”

An Nhiên khẽ nhíu mày, mái tóc bị cơn gió từ bước chân An Mộc thổi qua làm rối tung đôi chút. Chị ta lạnh lùng gật đầu với An Mộc, đưa tay ra và bắt tay với đối phương. 

Chỉ một khoảnh khắc, chỉ một cái chạm thoáng qua. 

Tiếng nói của An Mộc vang lên thẳng trong đầu An Nhiên! 

【A a a a a chị ơi! Xin chị thương xót em! Em sẽ quỳ xuống mà! Xin chị thương em a a a!】

(Mỗi ngày chia sẻ 3 lần, sẽ được 30 pha lê miễn phí đó ạ, mọi người nhớ chia sẻ để đọc truyện nha :3 Cảm ơn mọi người đã ủng hộ)

 

Hết Chương 1:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page