Giản nhị gia nói: “Túi thơm do ngươi thêu lại xuất hiện trong phòng của Lăng Thế tử gia, ngươi còn gì để chối?”
Quả nhiên, đây chính là túi thơm nguyên chủ tự tay thêu.
Vân Ninh vốn tưởng mình đã lấy lại túi thơm thì mọi chuyện coi như chấm dứt, nào ngờ sự tình lại đổi sang một dạng khác mà tiếp diễn.
Giống như hôm qua nàng không đi quấy rối nam nữ chính, vậy mà Giản Hinh Ninh lại đột nhiên tới lôi kéo nàng đi.
Chẳng lẽ tất cả các tình tiết liên quan đến nàng trong sách đều nhất định sẽ xảy ra? Lẽ nào cuối cùng nàng vẫn phải gả cho nam chính?
Vân Ninh theo bản năng liếc mắt nhìn về phía Lăng Tử Quan.
Đúng lúc ấy, Lăng Tử Quan cũng đang nhìn nàng.
Vân Ninh mím môi, trong mắt lóe lên tia kiên nghị.
Không, không đúng!
Hôm qua nàng đã lựa chọn không đi, cuối cùng cũng thoát được kiếp nạn, kẻ xui xẻo lại biến thành Giản Hinh Ninh.
Bởi vậy, nàng tuyệt đối không thể cam chịu số mệnh.
Nhân định thắng thiên!
Chuyện hôm nay nhất định cũng có thể xoay chuyển!
“Cái túi thơm này không phải do ta đặt trong phòng Lăng Thế tử gia.” Vân Ninh cất giọng rõ ràng.
Tố di nương cười lạnh: “Nhị tiểu thư, nha hoàn trong viện người đã nhận rồi, đây là do người tự tay thêu, ngươi còn chối cãi?”
Vân Ninh liếc nhìn một tiểu nha hoàn đứng sau lưng Tố di nương, nàng nhớ ra hai hôm trước từng thấy nàng ta xuất hiện trong viện, e rằng túi thơm này là do nha hoàn kia trộm đi.
Thấy ánh mắt Vân Ninh, tiểu nha đầu sợ hãi nấp ra sau lưng Tố di nương.
Tố di nương nói: “Nhị tiểu thư, ngươi không thể vì nha hoàn nói thực mà dọa nạt người ta. Ngươi thường ngày đánh mắng hạ nhân trong phủ, người người đều sợ ngươi.”
Điều này Vân Ninh không tranh cãi, bởi nguyên chủ quả thật từng làm nhiều chuyện như vậy.
Nàng nhìn Tố di nương, hỏi ngược lại: “Túi thơm là ta thêu thì nhất định là ta đặt vào sao?”
Giản nhị gia liếc nhìn về phía Lăng Tử Quan, sắc mặt càng thêm giận dữ.
Hôm qua nghe con trai nói Mạnh tướng cũng đã tới Nam Châu, việc thăng chức của ông ta coi như đã chắc chắn, nếu bởi chuyện này mà lỡ việc hồi kinh, nhất định phải nghiêm trị nữ nhi này.
Chuyện hôm nay phải khiến thế tử hài lòng mới được.
Nghĩ vậy, ông ta vớ lấy chén trà bên tay, ném xuống trước mặt nữ nhi.
“Còn dám ngụy biện!”
Tố di nương lại cất giọng dịu dàng an ủi: “Nhị gia, xin ngài bớt giận, nhị tiểu thư còn nhỏ, từ từ khuyên bảo.”
Vân Ninh thầm phát hiện chiêu trò của Tố di nương.
Chỉ cần phụ thân nổi giận, bà ta liền giả làm người tốt đứng ra khuyên can, mà lời khuyên của bà ta không những không giúp nguôi giận, mà còn đổ thêm dầu vào lửa.
Phụ thân nàng, loại người như vậy, lại cố tình ưa thích kiểu mềm mỏng giả tạo ấy!
Lúc này, lão bà bên cạnh Tố di nương là Trịnh ma ma cất giọng: “Nhị tiểu thư làm sao chứng minh túi thơm này không phải do người đặt? Đám tiểu đồng ở tiền viện đều nói đã thấy nhị tiểu thư hai hôm trước vào phòng thế tử.”
Vân Ninh khẽ cười khinh, cất cao giọng: “Chuyện không phải ta làm, cớ gì ta phải tự mình chứng minh? Trên công đường xưa nay đều là quan phủ đưa ra chứng cứ chứng minh ai phạm tội, chứ chẳng nghe nói người bị vu oan phải tự biện bạch. Nếu thật như thế, chẳng phải ai cũng có thể tùy tiện bị hãm hại hay sao?”
“Vậy nên, phụ thân nên điều tra rõ xem ai đã đặt túi thơm vào phòng, đặt lúc nào, rồi hãy trả lại thanh danh cho nữ nhi mới phải.”
Nghe vậy, Giản nhị gia khựng người một thoáng, Lăng Tử Quan cũng ngẩng đầu nhìn nữ tử đang quỳ giữa đại sảnh.
Giản Lan Ninh chăm chú nhìn muội muội đang quỳ dưới đất hồi lâu, ánh mắt thoáng động.
Muội muội này tựa hồ đã khác xưa, không còn ngu ngốc như trước nữa.
Giản Lan Ninh đang định thu hồi ánh mắt, chợt phát hiện ánh mắt Lăng Thế tử gia nhìn Giản Vân Ninh có chút khác lạ, tựa hồ nhiều hơn vài phần thưởng thức. Phát giác điều đó, tay nàng ta siết chặt khăn tay.
You cannot copy content of this page
Bình luận